Nói thế nào đây? Mặt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ tức giận! Nhưng cô hiểu rõ, Trương Minh Vũ không hề cố ý! Nhưng... Bầu không khí như đông cứng lại. Ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên sự hoảng hốt! Làm sao bây giờ? Mắt Trương Minh Vũ đột nhiên lóe sáng! "Rắn đến rồi! Ở sau lưng cô đó!" Trương Minh Vũ hét lên! Mặt Lâm Kiều Hân biến sắc, cơ thể cô run rẩy! Trương Minh Vũ không hề do dự, kéo lấy tay Lâm Kiều Hân! “Chạy mau lên!" Nói xong anh liền co giò chạy! Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoang mang! Cô không hề do dự, bước theo anh! Trông rất hoảng! Trương Minh Vũ cố nén ý cười, tăng nhanh tốc độ. Anh vừa chạy vừa nhìn cửa sổ bốn phía. Đều lắp cửa chống trộm! Haizz. Trương Minh Vũ thầm thở dài. Trương Minh Vũ đi chậm lại. Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Sao không đi nữa vậy?" Cô vừa nói vừa nhìn. Trông có vẻ sợ sệt! Mắt Trương Minh Vũ hiện lên ý cười! Anh ít khi nhìn thấy cảnh Lâm Kiều Hân lúng túng như này lắm. Tối nay thật sự đáng sợ. Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao đâu, chắc bọn chúng không đuổi tới đây đâu". Hả? Lâm Kiều Hân vô cùng hoang mang. Không hiểu gì cả! Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh các loại rắn độc! Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới hỏi: "Vậy... bây giờ chúng ta làm gì?" Trương Minh Vũ nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: "Tìm!" Tìm gì? Lâm Kiều Hân hơi sững sờ. Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tiếp. Lâm Kiều Hân đuổi theo. Xung quanh tối om, có tòa nhà chẳng có lấy một nhà ở! Trương Minh Vũ cẩn thận quan sát. Mắt anh bỗng sáng lên. Trước mặt có một căn nhà không lắp cửa chống trộm! Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. Cuối cùng cũng tìm được. "Đi thôi!" Anh khẽ nói rồi đi lên trước. Không bao lâu sau, họ đã đi đến được căn nhà kia. Anh cẩn thận quan sát.