Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù thế nào mọi chuyện cũng qua rồi". “Điều chúng ta có thể làm là không để ông chủ kia chết vô ích". “Phải trả thù cho ông ấy!" Câu nói cuối cùng vô cùng khí thế. Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, nhìn anh. Cuối cùng gật đầu. Trương Minh Vũ cũng cảm thấy đau lòng. Bốn mắt họ nhìn nhau. Thời khắc này không có bất gì kích thích hay rung động gì. Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta về đại viện". Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu. Hai người lên giường nằm. Nhưng giường... hơi nhỏ. Hai người nằm sát mép giường, tư thế rất quái dị. Căn phòng yên tĩnh hẳn. Cảm giác lúng túng tràn ngập... Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vang lên! Hả? Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng.Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt! Lại đến rồi? Trương Minh Vũ lật người, khẽ tắt đèn trong phòng. Có rèm cửa che chắn, ánh sáng ngọn đèn vô cùng yếu. Người bên ngoài chắc chắn không nhìn thấy được. Trương Minh Vũ khẽ di chuyển đến cạnh cửa sổ. Anh lắng tai nghe! Chờ một lúc lâu mà bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì. Hả? Trương Minh Vũ nhíu mày. Đưa tay kéo rèm cửa, từ từ thò đầu ra nhìn. Bên ngoài tối om. Không có ai cả! Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy lo lắng. Lâm Kiều Hân cẩn thận dựa vào giường. Đè nén hô hấp! Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch. Nhỡ may có ai đến, thì bọn họ... Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên. Có người thật! Một giây sau, ánh sáng chiếu vào! Mẹ kiếp! Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại! Anh không hề chần chừ quay người lại! Nhưng cái tay tóm lấy rèm cửa vẫn phải giữ nguyên! Nếu như rèm cửa chuyển động, thì họ sẽ bị phát hiện! Một giây sau, ánh sáng chiếu vào! Trương Minh Vũ trốn sau tường, tim đập thình thịch! Lâm Kiều Hân bịt chặt miệng, cơ thể run rẩy!