Người kia đâu rồi? Anh hơi nhíu mày, dự cảm không lành trong lòng lại càng thêm mãnh liệt. Người bình thường… có thể đi nhanh như vậy sao? Anh hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi công ty! Bọn chúng núp trong bóng tối. Bây giờ anh không có chút lợi thế nào cả. Nếu còn trốn ở trong công ty thì chắc chắn sẽ càng liên lụy thêm nhiều người hơn. Anh nhanh chóng bỏ đi thật xa. Hàn Thất Thất đứng sững người giữa sảnh lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo. Đi thật sao? Chuyện này… Lát sau, ánh mắt cô ta hiện lên lửa giận. Bị chơi xỏ rồi! “Trương Minh Vũ, anh đứng lại cho tôi!” Cô ta điên cuồng hét lớn. Cuống quýt cất bước đuổi theo. Ở bên ngoài công ty, vẻ mặt của Trương Minh Vũ ngày càng trở nên nghiêm nghị. Không biết tại sao… Anh cứ có cảm giác xung quanh đều là nguy hiểm! Nhưng quan sát một lượt vẫn không phát hiện thấy điều bất thường gì. Thần Ẩn? Trái tim anh lập tức căng cứng lại. Bỗng có một người đàn ông đứng lẫn trong đám người thu hút ánh nhìn của anh. Người đó mặc quần áo rất bình thường, cũng không hề nhìn anh. Nhưng trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác hoảng hốt không tên. Anh lại liếc nhìn. Trong đám đông bên phải cũng có một người đàn ông. Chuyện này… Anh khẽ cau mày. Hình như người này… khá quen mắt! Nguy rồi! Một giây sau, anh lập tức trợn tròn hai mắt! Anh cắn chặt răng, cất bước lao tới ven đường. Cuống cuồng bỏ chạy. Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói của Hàn Thất Thất truyền đến: “Trương Minh Vũ! Anh dám chơi xỏ tôi hả? Mau đứng lại cho tôi!” Chân mày anh nhíu chặt lại. Sao cô ta lại theo tới tận đây? Anh liếc nhìn xung quanh, trông thấy mấy người đàn ông kia đã tới gần tự bao giờ! Ừng ực! Anh gian nan nuốt nước bọt. “Thất Thất, cô về trước đi!”, anh hạ giọng ra lệnh. Cô ta trợn ngược mắt giận dữ chất vấn: “Anh còn dám lừa tôi nữa hả? Hôm nay không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng rời đi!” Dứt lời, cô ta nhanh chân chạy tới! Anh không ngừng nháy mắt ra hiệu! Thế nhưng cô ta chẳng thèm coi ra gì! Anh mím môi, đanh giọng quát: “Cô về đi, tôi có chuyện cần xử lý đã!” Hả? Hàn Thất Thất ngẩn người.