Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1467



Nhưng vẫn chẳng có chuyện gì tiếp diễn!  

Trương Minh Vũ không chờ đợi được nữa!  

Anh sải bước tiến tới, chủ động tấn công đối phương!  

Thế nhưng kẻ thù lại lùi về sau hai bước.  

Người còn lại lao tới chỗ Hàn Thất Thất!  

Mẹ nó!  

Anh nổi giận thầm mắng một câu.  

Chỉ có thể cấp tốc quay về.  

Anh quay về, đối phương cũng lùi lại.  

Thế giằng co lại tiếp tục!  

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: “Bọn họ… đang câu giờ đúng không?”  

Câu giờ?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác!  

Câu giờ để làm gì?  

Bên phía đại viện… cũng rất an toàn mà!  

Lâm Kiều Hân đang ở nhà rồi!  

Nhưng cảm giác bất an trong lòng anh vẫn vô cùng mạnh mẽ!  

Đột nhiên gã đàn ông kia bật cười.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.  

Đang định ra tay tấn công.  

Đúng lúc đó, một tràng tiếng động cơ xe gầm thét vang lên.  

Anh sửng sốt nhìn sang.  

Một chiếc xe hơi màu đen lao tới!  

Chiếc xe vụt qua người anh rồi đỗ lại!  

Anh khẽ nhíu mày.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất cũng hiện lên vẻ lo âu.  

Cửa xe nhanh chóng bị mở ra.  

Một cặp đùi xinh đẹp xuất hiện.  

Trái tim anh tức thì siết chặt lại!  

Tiểu Trạch!

Hai gã đàn ông đồng loạt cười lạnh.  

Vội vàng lùi lại ra sau!  

Bọn chúng nhanh chóng di chuyển đến vị trí sau lưng Tiểu Trạch.  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại.  

Hàn Thất Thất nắm chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia hoảng loạn.  

Tiểu Trạch tiến lên bột bước, lạnh giọng lên tiếng: “Đi theo tao!”  

Trương Minh Vũ nhướng mày nhìn cô ta.  

Không hiểu sao anh cứ có cảm giác… rất kỳ quái!  

Bọn họ… thực sự đang câu giờ sao?  

Anh lạnh lùng đáp: “Một là đánh, hai là cút, nói nhiều làm gì?”  

Tiểu Trạch bị câu trả lời của anh làm cho ngạc nhiên.  

Một lúc lâu sau, cô ta mới nói tiếp: “Tao không muốn đánh mày. Tự giác đi theo thì không phải chịu đau”.  

Ánh mắt anh chợt lóe sáng: “Không đánh thì thôi, tạm biệt”.  

Nói rồi anh quay người định rời đi!  

Hàn Thất Thất ngơ ngác theo sau!  

Tiểu Trạch đanh giọng quát: “Đứng lại!”  

Anh coi như không nghe thấy.  

Ngay sau đó, sau lưng truyền tới tiếng bước khẽ.  

Trái tim anh siết chặt lại!  

Anh giơ tay đẩy Hàn Thất Thất ra xa!  

Quay lại tung đấm!  

Bịch!