Sao bây giờ… Cô ta không cam lòng, cười lạnh nói: “Đáng tiếc, muộn ồi”. Hả? Lòng anh chợt căng thẳng. Anh vội vàng quay sang nhìn thì thấy gã đàn ông kia đã đuổi tới sau lưng Hàn Thất Thất! Gã ta đang định tóm lấy bả vai cô ta! Không xong rồi! Lòng anh lập tức trầm xuống! Tiểu Trạch không ngừng cười lạnh. Gã đàn ông kia giễu cợt nói: “Ranh con, đi theo bọn tao mau!” Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngơ ngác quay lại. Trông thấy gã ta tỏ ra vô cùng phách lối! Cô ta lí nhí cầu xin: “Anh trai… đừng bóp nữa.. đừng mà, tôi đau…” “Hay là… anh bế tôi về đi?” Hả? Gã đàn ông kia lập tức sáng bừng hai mắt! Gái xinh chủ động… Gã ta nhếch mép cười lạnh: “Được thôi!” Dứt lời, gã ta khom lưng định bế cô ta lên! Trong mắt Hàn Thất Thất chợt lóe. Cô ta đạp mạnh một phát! Bịch! “Á!” Gã đàn ông đau đớn hét ầm lên! Gã ta ôm chặt đùi, ngã lăn ra đất, cả người đau đớn vặn vẹo! Hả? Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt. Nụ cười lạnh trên mặt Tiểu Trạch cũng đông cứng lại! Trò đùa… quái quỷ gì vậy? Hàn Thất Thất giận dữ mắng mỏ: “Đồ không biết xấu hổ, bà đây là người mày muốn chạm vào là chạm được chắc?” “Hừ!” Dứt lời, cô ta lại cất bước cao chạy xa bay! Thấy cảnh tượng ấy, Trương Minh Vũ không kìm được trợn mắt há hốc mồm! Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi nở nụ cười. Biệt danh cô em chanh chua… của cô ta đúng là danh bất hư truyền! Bấy giờ Tiểu Trạch mới kịp lấy lại tinh thần, nổi trận lôi đình quát: “Vô dụng!” Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, đánh tiếp không?” Trong mắt anh tràn đầy vui sướng. Không cần biết đối phương đang có âm mưu gì, chỉ cần bắt được cô ta là sẽ biết ngay thôi! Tiểu Trạch nghiến răng ken két nhìn anh! Thật quá đáng! Giây tiếp theo, cô ta tức tốc lao lên! Nện đấm xuống! Cơ bắp toàn thân Trương Minh Vũ căng cứng lại, cố tìm thời cơ! Lại bóp chặt! Anh nhanh như chớp tóm được cổ tay cô ta thêm lần nữa! Tiểu Trạch tức điên lên! Rốt cuộc đây là chiêu gì? Cảm giác tê dại quen thuộc rất nhanh ập tới! Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, giơ chân ra đá!