Anh ngồi trên ghê sofa. Trông anh vô cùng mệt mỏi. Trương Minh Vũ không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam. Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối. Giọng nói ồm ồm của Long Tam truyền đến: "Cậu Minh Vũ, cậu về rồi sao?" Phù! Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời: "Tôi về rồi, đang ở biệt thự đây. Các anh không sao là tốt rồi". Long Tam điềm tĩnh báo cáo: "Dạ Thập Nhị đã bỏ chạy, tên đại ca thì bị giết rồi". Cái gì? Tin này làm Trương Minh Vũ trợn to mắt. Còn giết ngược lại được một người sao? Hai người trò chuyện đôi câu rồi cúp máy. Trương Minh Vũ nhếch môi cười. Nói vậy nghĩa là tổ 12 Thần Ẩn bị diệt toàn quân rồi sao? Không! Vẫn còn Tiểu Trạch! Trương Minh Vũ tức hết chỗ nói. Chim rơi vào tay rồi còn để nó bay đi mất! Tiếng giày cao gót bỗng nhiên vang lên. Trương Minh Vũ giật mình. Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, anh thấy Lâm Kiều Hân đang từ tầng hai đi xuống. Sau khi nhìn rõ cô đang mặc gì. Đồng tử của Trương Minh Vũ co rút. Lâm Kiều Hân ăn mặc thế này... Đẹp thật! Quyến rũ vô cùng!Lâm Kiều Hân đi xuống cầu thang. Lúc này cô đã thay bằng bộ đồ ngủ cao cấp màu xám. May bằng lụa nên rất nhẵn bóng. Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp băng giá và dáng người hấp dẫn ấy... Tuyệt vời! Một sự kết hợp giữa trong trẻo và dụ hoặc! Thế này là sao? Sao mới chiều mà đã thay đồ ngủ rồi? Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn cô. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả! Lâm Kiều Hân không nhìn anh mà đi lấy một cốc nước ra từ tủ lạnh. Sau đó cô nhanh chóng đi tới ghế sofa. Ngồi xuống, bắt chéo hai chân. Và cô vẫn cứ im lặng như thế. Ừng ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng. Trong lòng anh bồn chồn lạ thường. Nhưng bồn chồn thì bồn chồn, anh vẫn muốn ngắm nhìn cô... Đẹp quá. Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì? Ghen thật sao?