Một lát sau, cô ta mới lắp bắp lên tiếng; “Chị ba… à không chị tư phải không ạ? Xin lỗi chị nhiều, em không biết người ở trong là chị…” Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc. Không ngờ cũng có lúc cô ta khiêm nhường như vậy. Liễu Thanh Duyệt thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?” Cô ta vội vàng tươi cười nịnh nọt. Đang định lắc đầu phủ nhận. Thì chợt trông thấy khăn tắm trên người Liễu Thanh Duyệt! Hả? Nụ cười trên mặt cô ta tức thì cứng đờ. Cô ta liếc nhìn qua khe cửa… Trùng hợp thấy Trương Minh Vũ đang ở trên giường! Liễu Thanh Duyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh: “Còn việc gì nữa?” Hàn Thất Thất bối rối dò hỏi: “Hai… hai người là chị em cơ mà?” Lúc này trong đầu cô ta đang cực kỳ hỗn loạn. Liễu Thanh Duyệt đáp tỉnh bơ: “Tôi là sư tỷ của nó, làm sao?” Sư tỷ… Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ ngơ ngác! Chuyện này… Rốt cuộc là như thế nào? Liễu Thanh Duyệt nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc cô có việc gì không? Không thì để chúng tôi còn ngủ”. Ngủ? Một câu nói đủ để thức tỉnh Hàn Thất Thất trong cơn mê mang! Tên khốn này! Cô ta mím chặt môi, gương mặt xinh đẹp bừng bừng lửa giận! Mãi lâu sau, cô ta mới nắm chặt hai bàn tay trắng nõn, khẽ quát: “Tôi tìm anh ta có việc!” Nói rồi hung hăng đẩy cửa đi vào! Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng nở nụ cười. Hàn Thất Thất nổi giận đùng đùng bước tới. Trương Minh Vũ chột dạ hỏi: “Sao… sao thế?” Không hiểu sao anh lại cảm thấy căng thẳng lạ thường… Cô ta đứng ngay bên cạnh giường quát tháo: “Anh đang làm cái gì vậy?” Hả? Anh ngẩn người: “Tôi… đi ngủ mà…” Cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng chất vấn: “Không phải anh là người đã có vợ rồi à? Sao anh dám… dám ra ngoài làm loạn?” Dứt lời, ngực cô ta không ngừng phập phồng! Tức điên lên. Bộ dạng này của cô ta khiến Trương Minh Vũ phải trợn mắt há hốc mồm. Sao cô ta lại có phản ứng kịch liệt như vậy? Mãi lâu sau, anh mới ngây ngô đáp: “Làm loạn cái gì? Tôi không hiểu cô nói gì cả”. Liễu Thanh Duyệt ung dung khoanh tay đứng xem trò hay. Hàn Thất Thất hít sâu một hơi, rít lên: “Hai người… hai người đã như vậy rồi! Anh còn hỏi tôi nói cái gì à?” Anh bực bội trợn mắt: “Ngủ cùng một phòng thì nhất định phải làm gì mới được à?” “Tôi vẫn đang mặc quần áo cơ mà, cô có mắt không?” “Nếu không phải tại cô gõ cửa, bây giờ tôi đã ngủ say sưa rồi”. Hả? Nghe thấy anh nói vậy, cô ta cũng câm nín.