Cô ấy nhướng mày hỏi: “Ai làm loạn với em? Em không thích cô ta à?” Anh trợn trừng mắt hỏi ngược lại: “Sao em lại thích cô ta?” Liễu Thanh Duyệt bĩu môi châm chọc: “Đàn ông đều là động vật nghĩ một đằng nói một nẻo”. Anh ngẩn người. Nghĩ một đằng nói một nẻo? Anh… Há hốc mồm, nhưng thực sự không biết nên nói gì cho phải. Liễu Thanh Duyệt lại tiếp tục dụ dỗ: “Em trai, thật đấy, chỉ cần em muốn, chị sẽ có cách giúp em!” Trong mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia bất đắc dĩ. Chị anh đang nói gì vậy… Anh cạn lời: “Trời ơi chị tư đừng làm loạn nữa”. Nghe vậy, cô ấy không khỏi kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cô ấy hỏi lên tiếng hỏi: “Em thật sự… không có hứng thú sao?” Anh thật sự không biết nói gì nữa. Rốt cuộc trong đầu Liễu Thanh Duyệt đang nghĩ cái quái gì vậy? Anh gật đầu thật mạnh. Ánh mắt cô ấy tràn đầy vui mừng. Mãi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười nói tiếp: “Được rồi, con bé này không lọt vào mắt xanh của em. Lần sau chị sẽ xúi chị ba tới cho em!” Hả? Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ. Xúi chị ba… tới cho mình… Anh hoàn toàn bó tay. Bỗng nhiên, Hàn Thất Thất ngồi thẳng người dậy! Dọa anh giật mình thon thót. Cô ta quay đầu sang, giọng điệu ngái ngủ vang lên: “Cái gì không lọt vào mắt? Ai không lọt mắt? Không lọt vào mắt của ai?” Trông bộ dạng như vừa mới tỉnh ngủ. Liễu Thanh Duyệt liếc mắt lườm anh. Anh buồn bực lên tiếng đáp: “Không có gì, cô nằm mơ thôi”. Hàn Thất Thất đáp lại một tiếng: “À”. Sau đó lại nằm xuống. Hơi thở đều đều nhanh chóng truyền đến… Ngủ tiếp được sao? Anh trợn tròn mắt. Thật thần kỳ. Liễu Thanh Duyệt hăng hái thì thầm: “Con bé này cố chấp phết đấy, đi ngủ rồi vẫn không quên nghe ngóng chúng ta nói chuyện”. “Xem ra cô ta rất nặng tình với em”. Trương Minh Vũ vội vàng xua tay phủ nhận: “Chị đừng đùa nữa, cô ta…” Ánh mắt cô ấy chợt lóe lên. Nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm. Hai người họ nhanh chóng rời giường. Cô ấy thay sang quần áo bình thường. Rốt cuộc anh cũng được thở phào nhẹ nhõm. Liễu Thanh Duyệt quấn khăn tắm… đúng là muốn đòi mạng!