*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vệ sĩ gật đầu nói: “Vào đi”. Hả? Trong mắt anh hiện lên một tia bất ngờ. Cho vào dễ dàng vậy sao? Có người đi theo tốt thật đấy… Anh không chút do dự thẳng bước tiến tới. Trong sảnh lớn, mấy chục nhân viên đều đang bận tối tăm mặt mũi. Không một ai chú ý đến sự xuất hiện của Trương Minh Vũ. Quy củ thật đấy. Anh đi vào thang máy. Ấn vào tầng cao nhất theo chỉ dẫn. Cửa thang máy mở ra. Trước mặt anh là một hành lang. Nối liền mấy phòng làm việc khác nhau. Bảng tên của căn phòng dưới cuối hành lang là phòng chủ tịch. Vẻ mặt anh trở nên hưng phấn. Lập tức đi tới! Sau khi đi đến cửa, anh dứt khoát đẩy cửa bước vào. Bên trong căn phòng được bày trí cực kỳ xa hoa. Một chiếc ghế dựa đã có giá hàng chục nghìn. Nhưng lại không có một bóng người nào. Trương Minh Vũ sửng sốt. Hàn Thất Thất chậm rãi lên tiếng: “Yên tâm, bọn họ lười như vậy, chắc chắn sẽ không đến sớm như chúng ta đâu”. Anh bật cười đáp: “Vậy thì không vội, chúng ta cứ ngồi hưởng thụ một lát đã”. Dứt lời, anh ngồi xuống. Ghế dựa rất dễ chịu. Còn Đinh Ninh thì tò mò đi quanh căn phòng một vòng. Roẹt! Cô ấy kéo màn che ra, phía sau là một căn phòng nhỏ. Dưới đất chỉ có một chiếc giường đôi đơn giản. Anh hơi nhíu mày, cười lạnh nói: “Đám người này không làm việc đàng hoàng gì cả, trong phòng làm việc còn có cả giường”. Hàn Thất Thất cau mày hét lên: “Nói vớ vẩn gì đấy, đây là phòng làm việc của ông ngoại tôi!” Hả… Vẻ mặt của anh trở nên lúng túng. Quên béng mất chuyện này… Đinh Ninh lại nghi ngờ kiểm tra một lượt. Mãi lâu sau, cô ấy mới cất giọng hỏi: “Từ khi nào ông ngoại của cô bắt đầu không đến đây?” Hàn Thất Thất giật mình, bèn đáp: “Chắc là khoảng một tuần trước”. Đinh Ninh nở nụ cười xấu xa: “Nhưng áo lót của phụ nữ ở trong tủ lại giống như đã bị bỏ vào từ một tháng trước rồi”. Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh hãi. Ông cụ… còn có thú vui kỳ lạ đó sao? Hàn Thất Thất rít lên: “Cô im ngay! Có thể là… là…” Lắp bắp một hồi, cô ta cũng không biết lấy lý do gì. Dù sao… cũng không thể có chuyện như vậy được. Đinh Ninh lắc đầu bất lực, không thèm nói tiếp nữa.