Người như này thiếu tiền sao? Đinh Ninh bĩu môi nói: "Anh không cần quan tâm, dù sao tôi cũng giúp anh kiếm được tiền". Nói xong mắt cô ấy lóe lên sự cấp bách! Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Được rồi, chuyện tôi đã đồng ý, tôi sẽ không đổi ý". "Sau khi về, tôi sẽ đầu tư cho cô". Đinh Ninh nghe thấy vậy mừng như điên, cô ấy hưng phấn la lên: "Okela!" Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Cảm thấy cô gái này hơi lạ. Cụ thể lạ ở chỗ nào, anh cũng không nói rõ được. Haizz. Trương Minh Vũ âm thầm thở dài. Món ăn nhanh chóng được bưng lên, ba người bắt đầu ăn. Tâm trạng của Đinh Ninh rất tốt, ăn cũng cảm thấy ngon miệng. Hàn Thất Thất ngồi bên hỏi: "Sau đây anh định làm gì?" Trương Minh Vũ lắc đầu đáp: "Tôi chưa tính đến, tạm thời không cần bận tâm chuyện nhà họ Chu nữa". Có Trần Thắng Nam ở đây, anh cảm thấy rất yên tâm. Hàn Thất Thất nhíu mày hỏi: "Vậy tí nữa chúng ta quay về Hoa Châu?" Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi ngờ. Quay về Hoa Châu thì được. Chỉ là chị tư... Trương Minh Vũ liền cảm thấy không nỡ. Anh còn chưa khỏi bệnh đau lưng đâu... Bây giờ anh không biết rốt cuộc mọi chuyện như thế nào. Nghĩ kỹ lại. Trương Minh Vũ phát hiện ra lưng mình không còn đau quá nữa. Đến mức anh quên mất rằng mình bị đau lưng. Chuyện gì thế này? Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới đáp: "Tí nữa quay về phòng nghỉ ngơi, tối quyết định sau". "Tôi... sợ tập đoàn Chu Thị xảy ra chuyện gì đó". Nói xong anh chợt cảm thấy chột dạ. Chuyện chữa bệnh có thể để sang một bên. Quan trọng là... anh không nỡ rời xa Liễu Thanh Duyệt. Hàn Thất Thất lặng lẽ gật đầu. Bọn họ nhanh chóng ăn xong. Trương Minh Vũ quay về phòng. Nằm trên giường, anh vẫn không khỏi cảm thấy bất ngờ. Anh hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Người của Thần Ẩn và Âu Dương Triết chắc ngày kia mới đến Hoa Châu. Trương Minh Vũ cũng không vội. Anh nằm trên giường, lật qua lật lại... Chán quá. Mắt Trương Minh Vũ đột nhiên sáng lên. Hay là đi tìm chị tư chơi? Trương Minh Vũ đột nhiên kích động. Dù sao anh không về cũng vì không nỡ xa Liễu Thanh Duyệt. Đi tìm cô ấy thôi! Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh đứng dậy rời khỏi khách sạn.