Lời này... có ý gì? Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể lúng túng mỉm cười. Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng. Vô cùng đắc ý. Nụ cười này xinh đẹp vô cùng. Con ngươi của mọi người xung quanh sắp trợn trừng ra rồi! Họ coi Trương Minh Vũ như kẻ thù! Thằng nhãi này dựa vào cái gì chứ? Trương Minh Vũ chỉ đành bất lực lắc đầu. Hồng nhan họa thủy.... đúng là không sai... Một chiếc xe sang bỗng dừng lại. Trương Minh Vũ liếc mắt. Một giây sau, anh kinh ngạc trợn tròn mắt. Người xuống xe... là Triệu Khoát! Trùng hợp như vậy sao?Triệu Khoát nhanh chóng mang theo hai vệ sĩ như rồng như hổ đi vào. Trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn. Trương Minh Vũ nhíu mày. Nhìn thấy tên Triệu Khoát này là biết không có chuyện gì tốt đẹp rồi. Trương Minh Vũ nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng mỉm cười. Anh cũng tò mò hắn đến đây làm gì. Triệu Khoát đứng ở giữa nhà hàng. Mắt hắn nhìn vào bên trong, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc! Trương Minh Vũ ngẩn người. Nhìn về phía đó, nhưng nó bị bức tường chặn lại, chẳng nhìn gì cả. Triệu Khoát đang đi gặp ai sao? Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc. Không bao lâu sau, Triệu Khoát khẽ gật đầu, bắt đầu nhìn xung quanh đại sảnh. Mắt Triệu Khoát sáng lên. Bước lại gần! Bất ngờ là vị trí hắn đi đến lại là bàn của Trương Minh Vũ! Có điều Triệu Khoát đang nhìn chằm chằm vào đường cong mê người của Liễu Thanh Duyệt. Tiếng bước chân lại gần, Triệu Khoát nhíu mày. Sao lại tới đây vậy? Ở xa, Trần Băng Băng đang thò đầu ra khỏi bức tường, miệng cười khẩy. Hôm nay, tôi sẽ khiến anh hiện nguyên hình! Triệu Khoát dừng bước, cười nói: "Người đẹp, không biết anh có vinh dự ăn tối với em không?" Nói xong, Triệu Khoát liền tỏ ra vô cùng lịch sự. Mọi người xung quanh thấy vậy, ánh mắt tức giận càng rõ hơn! Nhưng sau khi nhìn kỹ lại... ai ai cũng rối rít cúi đầu. Cậu chủ nhà họ Triệu! Bọn họ so bì thế nào được? Nhưng họ nhanh chóng mỉm cười chế giễu. Thằng nhãi sắp mất mặt rồi! Ánh mắt chế giễu của họ tập trung lên người Trương Minh Vũ. Triệu Khoát đưa Liễu Thanh Duyệt đi ăn họ sẽ không đố kỵ. Vì họ không dám, bọn họ không xứng! Nhưng Trương Minh Vũ... anh dựa vào cái gì chứ?