Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe sáng. Em trai thối này... khá được đấy! Trần Băng Băng cũng trợn mắt, khiếp sợ cực kì. Tình thế này... đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu! Triệu Khoát quát lên lạnh lẽo: "Cùng xông lên đi!" Ba gã vệ sĩ gật đầu. Ngay sau đó, ba người cùng nhấc chân phải, đá về phía ghế của Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ lộn ra sau, tiếp đất vững vàng. Ba gã vệ sĩ nhanh chóng tiếp cận. Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên lạnh lùng, vung tay đánh ra một quyền. Bọn vệ sĩ nghiêng mình né tránh. Hử? Trương Minh Vũ nhăn mày. Mấy tên vệ sĩ này... không đơn giản nhỉ! Triệu Khoát nhếch mép cười lạnh. Vệ sĩ của tao, chính là... Rầm! Nhưng hắn còn chưa nghĩ trọn câu, Trương Minh Vũ đã nện trúng một quyền vào người một gã vệ sĩ. Gã vệ sĩ ngã rầm xuống đất. Triệu Khoát chau mày. "Đi chết đi!" Một gã vệ sĩ quát lên, nắm tay bay thẳng tới trước ngực Trương Minh Vũ. Con ngươi Trương Minh Vũ thoáng lóe sáng. Tóm lấy! Anh nhanh nhẹn vươn tay, các ngón tay túm chặt cổ tay gã vệ sĩ. Cũng vào lúc đó, Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn đối thủ. Lần này thuận lợi hẳn! Cánh tay của vệ sĩ đã tê dại. Trương Minh Vũ nhấc chân đá về phía bụng dưới của gã vệ sĩ. Huỵch! Một tiếng va chạm trầm đục vang lên. Gã vệ sĩ bay ra ngoài như con diều đứt dây, đau đớn giãy giụa. Ánh mắt Trương Minh Vũ đã tràn đầy hưng phấn. Thật sảng khoái! Bỗng phía sau lưng anh truyền đến tiếng xé gió cực gấp. Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng. Anh nghiêng mình né tránh. Một nắm tay đập mạnh về phía bờ vai. Trương Minh Vũ nắm cánh tay đó, bẻ thật mạnh. Rắc! "A!" Gã vệ sĩ gào lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết. Tiếng gào thảm vô cùng đinh tai nhức óc. Tất cả mọi người trong nhà hàng đều phải run lên một cái. Rầm! Gã vệ sĩ này cũng đổ rầm xuống đất. Chưa đầy năm phút, bốn gã vệ sĩ đều đã bị đánh gục trên mặt đất. Tất cả đều trợn tròn mắt.