Trần Băng Băng siết chặt nắm tay, nói: "Chuyện đó... Để tớ nói chuyện với anh ấy một chút đã..."
Liễu Thanh Duyệt cười đắc ý, nói: "Được".
Dứt lời, cô ấy lại lặng lẽ ngồi xuống một bên.
Nhưng trong lúc đó, cô ấy còn âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ý.
Triệu Khoát siết chặt nắm tay, khẩn trương đến độ run cả người lên.
Cho tới lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư nào để phân biệt thật giả!
Hắn chỉ biết một điều, không thể làm liên lụy đến nhà họ Triệu.
Trần Băng Băng chần chờ giây lát mới quay sang cười nói: "Thưa anh, thật xin lỗi vì đã khiến anh có trải nghiệm không vui như thế này khi tới nhà hàng chúng tôi dùng cơm".
"Tôi xin thay mặt anh ta xin lỗi anh".
"Liệu anh có thể nể mặt tôi... đừng so đo chuyện này?"
Ánh mắt Triệu Khoát sáng lên đầy mong đợi.
Mọi người xung quanh đều đã trợn mắt, há hốc miệng.
Chỉ mới đôi ba câu nói vu vơ... sao tình thế lại đã xoay chuyển mạnh như thế này?
Chuyện này... là thật hay giả đó?
Cho tới bây giờ, đám đông vẫn còn đang rơi vào hoang mang mờ mịt.
Trương Minh Vũ thoáng chau mày, cười nói: "Cô và Thanh Duyệt là chỗ bạn tốt, dĩ nhiên tôi cũng nên nể mặt".
Phù!
Triệu Khoát thở phào nhẹ nhõm.
Trần Băng Băng cũng thoáng ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ lại nói tiếp, giọng điệu đầy châm chọc: "Có điều... Anh Triệu đây hùng hổ xông tới chèn ép, nếu tôi chẳng làm gì đáp lại, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi".
Nói đoạn, anh nở một nụ cười đầy ngạo nghễ.
Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy ý cười.
Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Liễu Thanh Duyệt vẫn rất phối hợp với anh.