*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình tượng?
Mày thì có hình tượng mẹ gì?
Nhưng... hắn không dám nói...
Trần Băng Băng cũng hoang mang nhìn Trương Minh Vũ.
Một lúc sau, cô ấy mới lên tiếng hỏi: "... Vậy anh muốn thế nào mới có thể bỏ qua chuyện này?"
Trương Minh Vũ nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Như tôi vừa nói trước đó, đương nhiên là giữ tạm hai cánh tay anh ta".
Triệu Khoát cứng còng cả người.
Ánh mắt Trần Băng Băng cũng trở nên nghiêm nghị.
Lúc này, đầu óc Trương Minh Vũ đang nhanh chóng hoạt động.
Đòi bồi thường cái gì thì hợp lí nhỉ?
Hiện giờ nhà họ Triệu với nhà họ Chu đã bắt đầu chiến tranh rồi, nếu quả thật đòi hỏi quá nhiều, khiến nhà họ Triệu quá thảm sẽ chỉ làm Chu Vân Đình ngư ông đắc lợi mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy... dường như chỉ có đòi tiền là hợp lí nhất.
Trần Băng Băng băn khoăn nói: "Thưa anh, xin hãy nể mặt tôi... đổi phương thức khác được không ạ?"
Mặc dù cô ấy biết, nói thế cũng chẳng ích gì...
Nhưng... trong tình thế này, chỉ có thể cố gắng đến cùng.
Trái tim Triệu Khoát dường như đã vọt lên đến cổ.
Hắn đang lo lắng tột cùng.
Liễu Thanh Duyệt lặng lẽ gật đầu.
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia hưng phấn, anh cười nói: "Thôi được, nếu cô Băng Băng đây đã nói thế".
"Tôi đành phải nể mặt cô lần này".
Hả?
Trần Băng Băng trợn to mắt.
Đồng ý rồi?
Triệu Khoát cũng hưng phấn hẳn lên.
Thật sự có tác dụng!
Trần Băng Băng ngạc nhiên hỏi: "Cảm ơn anh đã nể tình, vậy không biết anh có thể đồng ý thay đổi phương thức nào ạ?"
Lần này cô ấy rất khách khí.
Khóe miệng Liễu Thanh Duyệt thoáng nở nụ cười nhẹ, cô ấy nói: "Băng Băng cũng đã lên tiếng, em phải nể mặt chút nha, cô ấy chính là bạn thân nhất của chị đó".