Trương Minh Vũ híp mắt, người bắt đầu căng thẳng. Một lát sau, đám người tách ra chừa một lối đi. Một người thanh niên tóc dài đi ra. Mái tóc của anh ta phấp phới trong gió. Khuôn mặt điển trai nhưng có gì đó rất đỗi khắc nghiệt. Người này... Trương Minh Vũ nhíu chặt mày hơn. Không hiểu sao khi nhìn thấy thanh niên, anh cảm thấy sợ hãi lạ thường. Người này... không đơn giản chút nào! Người thanh niên hờ hững hỏi: "Mày là Trương Minh Vũ?" Chân mày giãn ra, Trương Minh Vũ cười mỉa: "Trước khi đi bọn mày không xem lại thông tin hay sao mà còn hỏi?" Thanh niên nhướng mày. Ngay sau đó, anh ta nhếch môi cười khẩy đáp trả: "Mày là ai mà tao phải tìm hiểu tên tuổi?" Đậu má! Cơn tức giận dâng lên trong lòng Trương Minh Vũ. Sao câu này quen thế nhỉ? Đúng rồi! Âu Dương Triết cũng từng nói vậy! Thanh niên ngẩng đầu nói một cách ngạo mạn: "Thằng kia, cuộc đời của mày sẽ kết thúc tại đây". "Đáng ra mày sẽ không bị vậy đâu, chẳng qua là do mày có mắt không tròng thôi". Nói xong, vẻ giễu cợt hiện lên trong mắt anh ta. Trương Minh Vũ ngẩn người. Đáng ra sẽ không bị vậy? Là ý gì? Bộ đám người này... là Thần Ẩn hay sao? Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Thế rồi người thanh niên lại lạnh lùng ra lệnh: "Bắt". Anh ta vừa dứt lời thì có hai người đàn ông cao to lập tức tiến tới. Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề. Hàn Thất Thất thì nhoẻn môi. Ghét, lại có cơ hội cho anh thể hiện rồi! Nhưng trong đôi mắt bồ câu của cô ta lại đầy sự mong chờ. Đinh Ninh thì vẫn căng thẳng như cũ. Vì cô ấy có linh cảm khác thường. Đám người này... quá quen thuộc! Hai gã đàn ông lực lưỡng nhanh chóng lại gần Trương Minh Vũ. Hai người đồng thời đưa tay chộp lấy vai anh. Trương Minh Vũ lùi ra sau thật nhanh. Hai kẻ nọ cũng vì thế mà vồ hụt. Trương Minh Vũ đạp lốp xe lấy đà rồi nhào thẳng tới. Hai tên đàn ông mở to mắt. Họ đón đỡ theo phản xạ. Bốp bốp! Trương Minh Vũ đá hai cú thật mạnh vào cánh tay của hai người! Bọn họ bị đẩy lùi ra sau. Trương Minh Vũ nhảy xuống đất. Tình hình trước mắt làm anh thấy thật áp lực. Mạnh quá! Người thanh niên híp mắt, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng".