Lại là một loạt tiếng động lớn khác! Màng nhĩ ai cũng rung hết lên. Trương Minh Vũ chỉ có thể áp sát đầu xuống đất. Rầm! Các mảnh sắt vụn văng ra khắp nơi. Thật lâu sau, cát bụi mới lắng xuống. Trương Minh Vũ vội vàng ngẩng đầu. Anh bỗng phát hiện hàng xe đang đậu xung quanh đã nổ hết toàn bộ! Trời ạ… Trương Minh Vũ há hốc mồm. Bỏ lựu đạn trong xe của mình luôn sao? Tàn nhẫn thật… Anh nhìn một vòng, quanh đây chẳng còn một bóng người. Ôi. Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài. Không ngờ vẫn để chúng chạy mất. Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, rồi cô ta đấm xuống đất một phát thật mạnh! Tần Minh Nguyệt đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Đuổi theo cho tôi!" Hơn mười cảnh sát đứng sau cô ta lập tức chạy vào rừng theo hai đường. Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh như sương giá. Trương Minh Vũ chán nản lên tiếng: "Đừng đuổi theo làm gì, trong rừng dễ bị mai phục, chúng lợi hại lắm". Tần Minh Nguyệt giận đùng đùng: "Nhưng bọn chúng…" Cô ta nói được giữa chừng thì đột nhiên im lặng. Trương Minh Vũ ngạc nhiên. Tần Minh Nguyệt không tiếp tục ra lệnh. Không lâu sau, hơn mười cảnh sát trở về báo cáo: "Báo cáo, không thấy ai hết ạ…" Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, vô cùng tức giận! Cuối cùng, cô ta lạnh lùng nói: "Thôi được rồi, không cần đuổi theo, chuẩn bị về thôi". Những viên cảnh sát cung kính đáp: "Rõ!" Lát sau, mọi người ngồi lại vào xe. Tần Minh Nguyệt thoáng quan sát rồi hỏi với giọng bình tĩnh: "Anh không sao chứ?" Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười: "Không sao". Tần Minh Nguyệt mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra điều gì. Trông cô ta cứ muốn nói lại thôi. Vẻ ngờ vực thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ. Sao thế nhỉ? Tần Minh Nguyệt không để ý để anh nữa mà hướng mắt về phía Hàn Thất Thất. Cuối cùng, cô ta nhìn Đinh Ninh. Tần Minh Nguyệt hơi nhăn mặt, nạt anh: "Lại cô nào nữa đây?" Hả? Trương Minh Vũ ngây người.Sao tự nhiên… có vẻ tức giận thế nhỉ? Đinh Ninh cũng giật mình. Cô ấy đã làm gì phật lòng Tần Minh Nguyệt sao? Trương Minh Vũ ngơ ngác giải thích: "Nhân viên của tôi, sao thế?" Nhân viên? Tần Minh Nguyệt bĩu môi. Cuối cùng cô ta vẫn không nói được gì. Đành bực bội xoay người đi thôi.