Tần Minh Nguyệt sải đôi chân dài lại gần xe cảnh sát. Gì vậy trời? Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ. Trời ạ, bị gì thế không biết. Bị chuyện gì đả kích rồi à? Hàn Thất Thất bĩu môi, lên tiếng: "Mắc mớ gì tới cô ta, không dưng xen vào chuyện của người khác!" Nói xong, cô ta cũng lộ vẻ tức giận. Ơ? Trương Minh Vũ mở to hai mắt. Mấy cô này bị gì vậy? Nhưng nghĩ lại thì anh cũng không thắc mắc nữa, dù sao… con gái hay có mấy ngày như thế mà. Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói với vẻ ngán ngẩm: "Chúng ta cũng lên xe thôi". Việc quan trọng nhất lúc này là về nhà, còn chưa biết tình hình bên biệt thự sao đây. Hàn Thất Thất và Đinh Ninh gật đầu, không nói gì thêm. Hai cô gái nhanh nhẹn đỡ hai bên Trương Minh Vũ. Họ tiến về phía xe hơi. Trương Minh Vũ vẫn đi khập khễnh, cơn nhức nhối nơi đùi vẫn chưa vơi đi phần nào. Không thể tin được, sao mà mạnh thế không biết! Đến lúc này, Trương Minh Vũ vẫn không thể nào quên được cảm giác bị người thanh niên đó đá trúng lúc nãy. Nếu bị đá vào đầu thì… Trương Minh Vũ tức khắc rùng mình. Anh đi cà nhắc tới xe. Đinh Ninh mở cửa xe ra, Trương Minh Vũ sắp sửa đi vào. Bỗng nhiên, Tần Minh Nguyệt cất giọng nói lạnh như băng: "Khoan, làm gì mà vội thế". Sao cơ? Trương Minh Vũ nghi hoặc quay đầu. Tần Minh Nguyệt cầm hộp y tế thoăn thoắt đi tới. Mặt cô ta vẫn không cảm xúc như cũ. Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm. Phụ nữ… Quả là một sinh vật kì lạ… Hàn Thất Thất trề môi, vẻ giận dữ hiện lên trong đôi mắt bồ câu. Tỏ vẻ ân cần! Tần Minh Nguyệt nhanh chân đi tới rồi lạnh giọng nói: "Ngồi đi". Trương Minh Vũ muốn nói lại thôi. Nhưng ánh nhìn lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt làm anh không dám nói thêm gì nữa. Anh đành nhích người, ngồi vào hàng ghế sau. Hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Đau ở đâu?" Ủa... Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Ở... đùi..." Hả? Tần Minh Nguyệt mở to mắt. Ở đùi à... Thật lâu sau cô ta mới hỏi tiếp: "Bị dao đâm hay trúng đạn?" Trương Minh Vũ mỉm cười trả lời: "Bị thương ở chân". Bị thương ở chân?