Một dàn mấy người đàn ông mặc vest chui vào. Mười người! Chuyện này... Mọi người đều sững sờ! Mười vệ sĩ đứng bên cạnh Hàn Thất Thất! Khí thế vạn phần! Ực! Bốn bảo vệ khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể bắt đầu run rẩy! Mẹ nó... thế thì đánh thế nào! Mọi người xung quanh mắt chữ A mồm chữ O! Ực! Trưởng khoa Phùng cũng khó khăn nuốt nước bọt. Không kiêu ngạo được nữa rồi. Nụ cười trên khuôn mặt của bác sĩ Vương cũng dần biến mất! Chuyện này... Một lúc sau anh ta mới nói nhỏ: "Đây là bệnh viện! Mấy người muốn làm gì? Mấy người đang vi phạm pháp luật đó!" Hàn Thất Thất híp mắt: "Không làm gì cả, có thù báo thù, có oán báo oán!" Cơ thể bác sĩ vương run rẩy. Trưởng khoa Phùng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mày biết trưởng khoa của bọn tao là ai không mà dám gây chuyện ở đây?" Hàn Thất Thất cười khẩy. Cậy quyền cậy thế à? Chẳng trách dám kiêu ngạo như vậy! Hàn Thất Thất nhướng mày hỏi: "Viện trưởng của mấy người là ai?" Trưởng khoa Phùng kiêu ngọa nói: "Ngôi sao sáng của nền y học Tĩnh Châu, Chu Trường Minh!" Tĩnh Châu? Chu Trường Minh? Hít! Tiếng hít sâu vang lên! Là ông ta sao? Mọi người bắt đầu chế giễu. Dây phải người không nên dây rồi. Bác sĩ Vương cười khẩy. Mắt Hàn Thất Thất lóe lên vẻ kinh ngạc. Là ông ta. Trưởng khoa Phùng cười khẩy nói: "Cô bé, tao khuyên mày đừng có tìm chỗ chết, cút đi, tao có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra!" Hàn Thất Thất ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Vậy ông biết tôi là ai không?" Hả? Mọi người giật mình. Đã bảo là Chu Trường Minh rồi, còn dám nói gia tộc mình ra à? Bác sĩ Vương nhướng mày, cười nói: "Người đẹp, vậy cô là ai?" Hàn Thất Thất lạnh lùng nói: "Tôi họ Hàn, tên Thất Thất". Vừa dứt lời, nơi đây lập tức yên lặng. Nhà họ Hàn... Hàn Thất Thất? Chuyện này... Mọi người trợn tròn mắt! Con gái Hàn Thiên Hoa! Bác sĩ Vương không cười nổi nữa. Trưởng khoa Phùng trợn to mắt, con người trố lồi ra.