Nhưng... Tần Minh Nguyệt lại cắn răng. Tuy cô ta cũng có nỗi khó xử riêng của mình, song, cô ta vẫn muốn trút giận đã. Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa lâm vào bối rối. Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Tên khốn này! Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng chẳng thể nói thêm điều gì. Đám đông quanh đó thấy thế thì đều cười nhạt như chế giễu. Tần Minh Nguyệt cũng không làm gì được? Chu Trường Minh nhướng mày, thái độ càng thêm ngả ngớn, đáy mắt sáng lên đắc ý. Bỗng nhiên, từ đâu vang lên một giọng nói dễ nghe: "Em trai tôi, ai dám động vào? Hả? Vừa nghe thấy giọng nói này, mọi người lại lần nữa giật mình kinh hãi. Vẫn còn nữa sao? Bọn họ ngoái nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện đám đông ngoài cửa đã tách ra, mở một lối chính giữa. Người cầm đầu bước vào trông gợi cảm đến muốn bùng cháy. Đó là Liễu Thanh Duyệt! Phía sau lưng cô ấy còn có một người vận đồ đen từ đầu đến chân đang đi theo, không nhìn ra được là nam hay nữ, cũng không nhìn rõ bộ dạng thế nào. Tất cả đều ngây ngẩn người. Lâm Kiều Hân cũng nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia kinh ngạc. Chị ấy tới rồi! Khóe miệng Hàn Thất Thất cũng nhếch lên một nụ cười đắc ý. Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng tới gần. Trên gương mặt đẹp nghiêng thành đã tràn đầy lạnh lẽo. Ánh mắt cô ấy sắc bén như dao! Hàn Thất Thất nôn nóng nói: "Chị tư, chị mau qua xem cho Trương Minh Vũ đi!" Liễu Thanh Duyệt chau mày, cất bước lại gần. Chỉ giây lát, cô ấy đã đi tới bên giường. Khi thấy vết thương của Trương Minh Vũ... Ầm! Một luồng khí lạnh như băng nháy mắt đã lan tràn khắp phòng bệnh. Trời! Đám đông lại một lần nữa hít hà liên tục. Ai nấy đều vô thức rùng mình một cái. Lạnh quá đi! Liễu Thanh Duyệt siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý muốn giết người cực kì sắc bén. Em trai... Phù! Liễu Thanh Duyệt cố gắng điều chỉnh hô hấp, lạnh lẽo nói: "Cồn, ai bôi?" Giọng cô ấy không lớn... ... Nhưng lại bộc lộ cái lạnh thấu xương!