Bây giờ ngẫm lại, lòng vẫn còn sợ hãi. Sao lại đau đến như thế? Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Hiện giờ anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu nữa không?" Ơ... Trương Minh Vũ ngây người. Cô ấy... quan tâm mình như vậy? Ánh mắt cô ấy mới bức thiết làm sao... Trương Minh Vũ thận trọng cảm nhận một chút rồi cười nói: "Bây giờ còn tạm, có hơi đuối sức một chút, trên đùi... hình như không được bình thường". Không được bình thường? Lâm Kiều Hân lập tức chau mày, hỏi: "Không bình thường như thế nào?" Ừm... Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Đại khái là có cảm giác rất nặng nề..." Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, bảo: "Vậy thì ổn rồi". Ổn? Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô. Lâm Kiều Hân lại hỏi lần nữa: "Anh có khát không? Hay đói bụng không?" Trương Minh Vũ không nhịn được nữa, khóe miệng hơi giật nhẹ. Sao thế nhỉ... Sao bỗng dưng lại... Một lát sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Không khát, cũng không đói đâu, vừa tỉnh, không có cảm giác gì". Lâm Kiều Hân thất vọng gật đầu. Cô đang bức thiết muốn làm gì đó cho Trương Minh Vũ ngay lúc này. Trương Minh Vũ dời mắt nhìn đi nơi khác. Cô ấy... sao cứ là lạ? Anh quét mắt nhìn quanh một vòng, bấy giờ mới phát hiện căn phòng này đã trống rỗng. Bên ngoài cũng rất yên tĩnh. Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Mọi người đi đâu hết rồi?" Lâm Kiều Hân chần chờ một lát mới nói: "Ừm... Anh cứ tạm thời đừng để ý vội, rồi sẽ biết nhanh thôi". Hử? Trương Minh Vũ sửng sốt. Anh mơ hồ nghĩ, việc này dường như có chỗ nào đó kì quặc... Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ? Lâm Kiều Hân không nói, Trương Minh Vũ cũng không muốn gặng hỏi. Anh ngồi thẳng người lên. Cẩn thận cảm nhận lại từng chút, bấy giờ anh mới phát hiện đùi phải hoàn toàn không có chút sức lực nào. Hả? Trương Minh Vũ nhăn mày. Lâm Kiều Hân giải thích: "Chị... chị tư vừa tới, chị ấy đã trị liệu cho anh". Hả? Trương Minh Vũ lập tức mở to mắt. Nhưng ngẫm kĩ, anh lại bĩnh tĩnh trở lại, vết thương nghiêm trọng như vậy, đúng là chỉ chị tư mới có thể giải quyết được. Có điều... Anh cứ có cảm giác, những lời này nghe kì quái thế nào đó. Trương Minh Vũ nhăn mày. Lâm Kiều Hân thấy thế, mặt liền đỏ lựng lên. Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh, ngạc nhiên thốt lên: "Cô... vừa gọi chị tư?" Chuyện này... Khóe miệng Trương Minh Vũ như không thể khống chế, lặng lẽ lộ một nụ cười tươi tỉnh. Lâm Kiều Hân càng đỏ mặt hơn, cô âm thầm liếc anh một cái. Trương Minh Vũ nhếch miệng cười tươi hơn. Nỗi lo trong lòng tạm thời buông xuống. Nếu Liễu Thanh Duyệt đích thân trị liệu cho anh, vậy chắc chắn không có vấn đề gì rồi. Chỉ có điều... Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Chị tư không nói lúc nào có thể xuất viện sao?" Lâm Kiều Hân chầm chậm lắc đầu, đáp: "Chị tư nói không có vấn đề gì nữa, hẳn là khi nào anh đi lại được thì có thể xuất viện".