Về cùng tôi? Lâm Kiều Hân nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. Cô chỉ muốn chăm sóc Trương Minh Vũ. Những việc khác cô không làm được, nhưng việc này cô có thể. Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại, anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, đây mới là điều trọng yếu nhất. Trương Minh Vũ bèn thử đặt chân xuống đất. Ban đầu còn rất gian nan, đùi phải vẫn chưa quá nghe lời. Nhưng chỉ sau vài bước, anh đã điều khiển được linh hoạt hơn. Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi". Lâm Kiều Hân bất đắc dĩ nói: "Vậy được, đi thôi". Nói đoạn, cô bước tới trước mặt Trương Minh Vũ, vươn tay ôm chặt một cánh tay anh. Cảm giác mềm mại nơi cánh tay truyền tới làm Trương Minh Vũ mất tự nhiên. Hai người từ từ di chuyển ra cửa. Trương Minh Vũ đã nhanh chóng thích ứng với quá trình di chuyển. Nhưng ra đến bên ngoài, Trương Minh Vũ bối rối nhìn quanh. Hành lang yên tĩnh... không một bóng người. Nơi này... sao vậy? Trương Minh Vũ trố mắt nhìn khắp nơi, hoang mang khó hiểu. Mặc dù tối qua anh đã nhận ra nơi này rất tĩnh lặng... Nhưng... Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn về phía Lâm Kiều Hân. Lâm Kiều Hân chầm chậm nói: "Đến lúc anh sẽ biết". Hử? Trương Minh Vũ bối rối. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi? Hai người nhanh chóng vào thang máy xuống lầu một. Nhưng... vẫn không thấy một bóng người. Trương Minh Vũ mờ mịt nhìn quanh. Chẳng trách tối qua Lâm Kiều Hân lại sợ hãi đến thế, thì ra... Trương Minh Vũ chợt cảm thấy trái tim nhói đau. Khi ấy đã muộn như vậy mà Lâm Kiều Hân vẫn lấy hết can đảm ở lại trong bệnh viện không một bóng người thế này... Lúc này anh chỉ ngẫm lại cũng đã thấy sợ thay cho cô...