*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng mặc dù vậy, trong lòng anh lại như có một dòng nước ấm chảy qua, anh nhận ra, Lâm Kiều Hân càng ngày càng làm nhiều việc vì anh. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là một dấu hiệu tốt. Hai người nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Dọc đường đi, Trương Minh Vũ phát hiện, cả bệnh viện này chỉ có khu nội trú bên kia là còn bóng người qua lại. Trương Minh Vũ không cố gắng suy đoán nhiều. Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi anh: "Bây giờ chúng ta đi đâu? Về đại viện à?" Trương Minh Vũ lâm vào trầm tư. Người của Thần Ẩn sắp tới rồi, bên đại viện hẳn cũng sẽ có nguy hiểm. Nhưng... Lát sau, Trương Minh Vũ mới đáp: "Về biệt thự trước đã". Biệt thự? Lâm Kiều Hân thoáng hoang mang nhìn anh. Trương Minh Vũ chỉ cười rồi nói: "Đi thôi". Hai người bắt taxi, đi thẳng về biệt thự. Đã giấu khá lâu rồi, có lẽ chuyện bên biệt thự cũng đã đến lúc nói cho Lâm Kiều Hân hay. Trương Minh Vũ chỉ đường, taxi nhanh chóng tới cửa biệt thự. Hai người xuống xe. Lâm Kiều Hân kinh ngạc nhìn căn biệt thự trước mắt, mờ mịt hoang mang. Trương Minh Vũ cười cười đắc ý, nói: "Vào đi". Hả? Lâm Kiều Hân tròn mắt nhìn anh. Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Khuya hôm trước chẳng phải cô đã tới đây rồi còn gì". À... Lâm Kiều Hân giật mình, bấy giờ mới nhớ ra, lần trước nơi Hàn Thất Thất gọi cô tới chính là biệt thự này. Nhưng hôm đó trời đã quá tối, nhìn không rõ. Có điều, cô không ngờ căn biệt thự này lại xa hoa đến thế... Hơn nữa, khu vực này... Lâm Kiều Hân khiếp sợ nhìn quanh. Trương Minh Vũ chỉ mỉm cười. Thế này có tính là một món quà bất ngờ không nhỉ? Hình như... không được tính thì phải. Bỗng một suy nghĩ lướt qua trong đầu Trương Minh Vũ. Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, không biết lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô chợt ảm đạm hẳn đi. Lâm Kiều Hân cúi đầu, nghi hoặc hỏi anh: "Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Anh... muốn tìm Hàn Thất Thất?"