Người hầu cung kính thưa: "Vâng". Nói xong, người hầu vội quay đầu đi ra. Trương Minh Vũ nhìn theo, thoáng nghi hoặc. Ông cụ Lâm chỉ vừa mới ngã bệnh thôi mà? Tin tức đã truyền ra ngoài nhanh đến vậy sao? Chẳng lẽ là... Nghĩ tới một khả năng, khóe miệng anh giật giật. Nếu là như vậy... thì cũng đúng lúc quá đấy... Lâm Quốc Phong và người nhà họ Lâm đứng lên đi ra chào đón. Bà hai cười giễu: "Sao hả? Người lợi hại nào đó vẫn không muốn ra cửa đón khách à?" "Chẳng lẽ thật sự coi mình là nhân vật tai to mặt lớn hơn người?" Lâm Kiều Hân quát lên một tiếng: "Bác hai, bác thôi đi!" Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn cô. Lý Phượng Cầm vội vã nói: "Kiều Hân! Con nói năng kiểu gì thế hả!" Đáy mắt bà hai cũng lóe lên tức giận. Lâm Kiều Hân nghiến răng, tiến lên một bước. Trương Minh Vũ vội ngăn lại, cười nói: "Thôi không sao, hẳn tôi cũng nên ra đón khách". Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Nhưng..." Trương Minh Vũ âm thầm đưa mắt ra hiệu cho cô. Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn ra. Cuối cùng, cô cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu. Bà hai hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra cửa. Những người khác cũng đều giễu cợt liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi yên lặng đuổi theo. Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói với Lâm Kiều Hân: "Đi thôi". Lâm Kiều Hân cắn chặt răng đầy căm tức. Một lát sau, cô mới vươn tay từ từ đỡ Trương Minh Vũ đứng lên. Hai người thong thả đi ra cửa. Lúc này, đám Lâm Quốc Phong đã xếp hàng chỉnh tề ngoài đó. Ai nấy đều hân hoan. Trương Minh Vũ được Lâm Kiều Hân đỡ, đứng ở cạnh cửa. Chỉ lát sau, xa xa đã có mấy bóng người đang đi tới. Nhìn kĩ hơn... Quả nhiên... Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia bất đắc dĩ.