Người đang tới, đúng là Hàn Thất Thất... Hàn Thiên Hoa đang đi bên cạnh cô ta, phía sau còn có hai vệ sĩ. Vệ sĩ xách theo hộp quà lịch sự. Người nhà họ Lâm đều sửng sốt. Sao... Sao Hàn Thiên Hoa lại tới đây? Định thần lại, Lâm Quốc Phong mới bước tới, khách khí chào hỏi: "Ông Hàn, cơn gió nào đưa ông tới đây?" Hàn Thiên Hoa cũng khách khí đáp lại: "Ông Lâm khách sáo quá, lần này tôi tới chỉ để thăm hỏi một chút, đã làm phiền rồi". Lâm Quốc Phong nhiệt tình nói: "Ông Hàn thật có lòng, bố tôi đang ở trên lầu, mời ông vào". Nói xong, ông ta đứng sang nhường đường. Đám người nhà họ Lâm ai nấy đều tràn đầy hưng phấn. Đây đúng là một nhân vật lớn! Đám đông tự động tách ra mở lối đi. Nhưng vẫn có không ít người còn nghi hoặc trong lòng, Hàn Thiên Hoa có qua lại với ông cụ Lâm sao? Hai lần trước Hàn Thiên Hoa tới đây, chẳng phải đều là để giúp Trương Minh Vũ sao? Hàn Thiên Hoa cười lớn đầy hào sảng, nói ngay: "E rằng ông Lâm đây đã hiểu lầm điều gì, lần này tôi tới là để thăm Minh Vũ". "Thật đúng là chưa nghe nói cụ Lâm bị bệnh, xin thứ lỗi cho". Hả? Vừa nghe nói thế, tất cả đều trố mắt nhìn. Không phải tới thăm ông cụ Lâm? Tới thăm Trương Minh Vũ? Chuyện này... Lâm Quốc Phong ngây người tại chỗ. Bà cả và bà hai cũng mờ mịt nhìn. Tất cả đều đã sửng sốt. Ồn ào vênh váo hồi lâu, ra là... Đám người nhà họ Lâm lúng túng lảng mắt đi, bà hai cúi đầu thật thấp, không dám nhìn ai. Lâm Kiều Hân thoáng ngạc nhiên. Lòng cô chợt nảy lên một sự đắc ý khó hiểu. Hàn Thất Thất chau mày, nói: "Trương Minh Vũ, anh bị thương nặng như thế, sao còn ra đây?" Chuyện này... Đám người nhà họ Lâm nghe vậy thì đều lúng túng ra mặt. Bọn họ vừa ép Trương Minh Vũ ra đây...