Trần Đại Phú thở phào nhẹ nhõm. Lâm Quốc Long lúng túng mỉm cười: "Chủ tịch Trần, mời ông ngồi". Nói xong liền nhường chỗ của mình cho ông ta. Trần Đại Phú mỉm cười gật đầu nói: "Được, cảm ơn". Sau đó ông ta liền nhìn Hàn Thất Thất. Ánh mắt hai người lóe sáng. Lâm Quốc Long bất lực. Hết cách rồi, dù sao cũng là Trần Đại Phú, người giàu nhất Hoa Châu. Vẫn phải nể mặt ông ta. Mắt Lâm Uyển Hồng hiện lên sự kinh ngạc. Trần Đại Phú cung kính với cậu ta như vậy sao? Bà hai nói nhỏ: "Yên tâm đi em, thằng nhãi này chỉ quen hai người này thôi!" Lâm Uyển Hồng nghe thấy vậy liền mỉm cười. Cả nhà họ Lâm chỉ có mình Lâm Uyển Hồng đang ngồi. Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Đến bây giờ vẫn chẳng hiểu Hàn Thất Thất định làm gì. Giọng của người hầu lại vang lên: "Lại có khách quý đến!" Vừa dứt lời tất cả mọi người đều sững sờ. Vẫn còn sao? Bà cả và bà hai trợn trừng mắt. Ánh mắt Lâm Tuấn Minh hiện lên vẻ không thể tin nổi! Tiếng giày cao gót vang lên. Một người phụ nữ mặc chiến phục đi vào, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng! Tần Minh Nguyệt! Người này... Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau. Lâm Quốc Phong khách khí hỏi: "Cục trưởng Tần? Cô đến đây... có việc gì không?” Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Nghe nói Minh Vũ bị thương, tôi đến thăm". Nói xong liền vẫy tay. Hai cảnh sát cầm hộp quà tinh xảo đi vào trong. Đúng là đang nhìn Trương Minh Vũ! Mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt. Trương Minh Vũ... sao có nhiều mối quan hệ thế? Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười. Trương Minh Vũ hoang mang. Bọn họ đến đây làm gì vậy? Anh cảm thấy chuyện hôm nay hơi quái lạ? Lâm Uyển Hồng cười khẩy? Cục trưởng?