Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1692



Bà cả và bà hai cũng hào hứng theo.  

Phòng khách lại yên tĩnh.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khó hiểu.  

Kết thúc rồi sao?  

Ngẩng đầu nhìn, Hàn Thất Thất vẫn đang đứng dựa vào sofa, khoanh tay trước ngực.  

Rất kiêu ngạo.  

Còn chiêu nữa?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Rốt cuộc cô ta định làm gì vậy?  

Nhiều người đến như vậy?  

Bà hai tiến lên, khinh bỉ nói: "Trương Minh Vũ, cậu chỉ có mấy người bạn này thôi à?"  

“Có vẻ như... em gái tôi không phải đứng dậy rồi".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Bà già, bà vội cái gì, đợi tí nữa đi, biết đâu lại có ai đến?"  

Vừa dứt lời, mọi người trợn tròn mắt!  

Bà thì thôi.  

Lại còn bà già?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Độc mồm độc miệng... danh bất hư truyền.  

Một giây sau, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người bà hai.  

Mặt bà hai cứng đờ.  

Sắc mặt bà ta lập tức âm u.  

Lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi.  

Bà hai nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô... cô gọi tôi là gì?"  

Hàn Thất Thất nói: "Bà cùng hàng với bà nội chị Kiều Hân, tôi gọi bà là bà già thì sao đâu".  

Ngây thơ hồn nhiên.  

Lâm Kiều Hân nghe thấy, mím môi, cố nén cười.  

Lực công kích rất lớn!  

Bà hai cuộn chặt nắm đấm, tức giận quát: "Tôi là bác hai của nó!"  

Hàn Thất Thất kinh ngạc nói: "Cái gì? Bà... bà chỉ là bác của chị Kiều Hân sao?"  

"Xin lỗi, mắt tôi hơi tèm nhèm, xin lỗi nhé".  

Nghe có vẻ khá khiêm tốn!  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Không giống tính cách của Hàn Thất Thất chút nào...  

Hừ!  

Bà hai hạnh lùng hừ một tiếng, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn tức giận như cũ!  

Hàn Thất Thất cúi đầu, lầm bầm: "Kỳ thật, bác hai của chị Kiều Hân sao như chín mươi tuổi vậy..."  

Giọng cô ta dù nhỏ nhưng mọi người ở đây vẫn nghe thấy hết!  

Câu nói này... lọt vào tai của tất cả mọi người!  

Phụt.  

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Lời này... đúng là...  

Cả căn phòng rơi vào yên lặng!  

Tất cả mọi người sững sờ nhìn Hàn Thất Thất, hoang mang vô cùng!