Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1694



Mọi người giật mình.  

Nhìn qua chỉ thấy người làm chạy hồng hộc đến.  

Hả...  

Lại có người đến?  

Người làm kích động nói: "Lại có khách quý đến!"  

Có thật!  

Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lần lượt trợn tròn mắt!  

Bà cả và bà hai nhíu mày.  

Lâm Uyển Hồng cười khẩy.  

Tôi muốn xem xem cậu tìm được ai đến! Người ở Hoa Châu... có ai khiến tôi sợ được? Nực cười!  

Lâm Quốc Phong hoang mang nói: "À... mời vào".  

Trương Minh Vũ quen nhiều người như vậy sao?  

Tiếng bước chân vang lên dồn dập.  

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, vô cùng hiếu kỳ.  

Trương Minh Vũ cũng nằm trong số đó.  

Không bao lâu sau, một bóng người già yếu xuất hiện trước tầm mắt mọi người.  

Theo sau có một thanh niên và hai vệ sĩ.  

Hả?  

Mọi người thấy vậy liền ngớ người.  

Đây là ai?  

Bà cả và bà hai trố mắt nhìn nhau.  

Cười khẩy.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ông ta cũng đến sao?  

Hàn Thất Thất này...  

Bây giờ anh có thể khẳng định, đây là ý của Hàn Thất Thất...  

Bởi vì người đến là ông cụ Chu!  

Những người nhà họ Lâm khác đều không quen.  

Lâm Quốc Phong hoang mang hỏi: "Xin chào, ông là..."  

Ông cụ Chu mỉm cười đầy khách khí.  

Bà hai cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, cậu không có ai, lại tìm một ông lão đến à?"  

"Cậu nghĩ bọn tôi ngu à?"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Nói cái gì vậy?  

Từ đầu đến cuối tôi đã nói câu nào chưa...  

Đám bà cả cười chế giễu.  

Không có ai sao?  

Nhưng bọn họ không nhận ra, sắc mặt Lâm Uyển Hồng đông cứng lại.  

Lâm Tuấn Minh tỏ ra kiêu ngạo, cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, cục trưởng Tần cũng không thể khiến cô tôi đứng dậy, cậu tìm một ông lão đến..."  

"Đầu cậu bị ngu à?"  

Bà cả và bà hai ưỡn cao ngực.  

Lâm Uyển Hồng đột nhiên kinh ngạc nói: "Ông... ông cụ Chu, sao ông lại đến đây?"  

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt đám Lâm Tuấn Minh biến mất.  

Quen... sao?  

Ông cụ Chu?  

Lâm Tuấn Minh sững sờ.  

Bà cả và bà hai cũng ngỡ ngàng.  

Quan trọng nhất là... thái độ của Lâm Uyển Hồng cung kính như vậy.  

Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt.  

Ông cụ Chu mỉm cười hiền từ: "Nghe nói Minh Vũ bị thương, nên tôi sao có thể không đến thăm được".  

Hả?  

Lâm Uyển Hồng trố mắt.