Lâm Uyển Hồng trợn trừng mắt. Việc này có khác gì... chôn một quả bom hẹn giờ đâu? Khóe miệng bà cả và bà hai co giật. Gọi cả đời á? Mơ đi! Hừ! Hai người lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi! Lâm Uyển Hồng vô cùng lo lắng. Nhỡ may ngày nào đó... Haizz. Cuối cùng bà ta chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng. Biết trước như vậy... đã không cược rồi! Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận. Phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ. Hàn Thất Thất không nói gì nữa à? Rốt cuộc mục đích của cô ta là gì? Khi anh còn đang không hiểu, Hàn Thất Thất đột nhiên kiêu ngạo nói: "Ông Lâm, chúng tôi muốn đi thăm ông cụ Lâm, không biết... có được không?" "Dù sao ông cụ bị bệnh, chúng tôi cũng nên đến thăm". Hả... Lâm Quốc Phong hoang mang nhìn cô ta. Cuối cùng mỉm cười nói: "Đương nhiên là được". Hàn Thất Thất gật đầu. Sau đó đi lên lầu. Hàn Thiên Hoa đi theo sau. Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu. Không bao lâu sau, ông cụ Chu và Tần Minh Nguyệt cũng đứng dậy đi theo! Hả? Trương Minh Vũ sững sờ! Họ đều đi à? Họ... quen sao? Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang. Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại. Đứng lên đi theo họ. Hàn Thất Thất đột nhiên nói: "Minh Vũ, anh bị thương nên ngồi lại đây đi, chúng tôi đi là được rồi". Nói xong liền nháy mắt. Hả? Trương Minh Vũ ngớ người. Lâm Quốc Phong vừa định giơ chân lên lại lúng túng bỏ xuống. Không cho đi sao? Cạch. Cửa phòng đóng lại. Mọi người trong đại sảnh đều bối rối. Làm gì vậy? Chỉ có Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ. Vẻ mặt của anh ta như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ đến nơi!