Người nhà họ Lâm. Trương Minh Vũ chợt cảm thấy lo lắng, sau này phải xử lý nhà họ Lâm thế nào đây? Giao cho ai? Cuối cùng Trương Minh Vũ cười gượng lắc đầu. Anh cũng chẳng thèm nghĩ nhiều đến vậy. Dù sao chuyện quan trọng trước mắt là phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó. Sau lưng anh vang lên tiếng bước chân. Nhìn qua, Lâm Kiều Hân đang nhíu mày đi xuống. Hả? Trương Minh Vũ giật mình. Vẻ mặt này của cô... làm sao vậy? Lâm Kiều Hân đi qua, nặng nề nói: "Minh Vũ, ông nội vẫn đang hôn mê!" Vừa dứt lừi, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt. Vẫn đang hôn mê? Vậy bọn họ...Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang. Lâm Kiều Hân cũng không hiểu nổi. Ít nhất điều này có nghĩa là khi Hàn Thất Thất và mọi người lên tầng ông cụ Lâm vẫn đang hôn mê! Vậy mà bọn họ còn ở đây lâu đến thế sao? Mục đích của họ là gì? Trương Minh Vũ trầm ngâm suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được gì! Cuối cùng Trương Minh Vũ bỏ cuộc. Dù sao Hàn Thất Thất cũng không hại anh. Nghĩ như vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy thả lỏng hơn nhiều. Thích làm gì thì làm! Đám Lâm Quốc Phong nhanh chóng quay lại. Ánh mắt của ai cũng phức tạp. Lý Phượng Cầm bối rối nhìn Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ bây giờ... Càng nghĩ càng rối! Mọi người không nói gì, căn phòng lại rơi vào yên lặng. Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... Kiều Hân, chúng ta về phòng đi". "Tí nữa quay lại". Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Ừm". Nói xong cô liền tiến tới đỡ Trương Minh Vũ đứng dậy. Họ khó khăn bước đi. Mọi người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Minh Vũ. Ánh mắt phức tạp. Hai người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người. Người nhà họ Lâm không nhìn nữa. Trong phòng vẫn im lặng như cũ. Người này... thật sự là Trương Minh Vũ sao? Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này... Trương Minh Vũ về đến phòng mình. Anh ngồi trên ghế sofa. Phù!