Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh. Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cô vất vả rồi". Lâm Kiều Hân giật mình. Một lúc sau, cô hung hăng liếc xéo anh. Ánh mắt này trông rất quyến rũ! Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ. Lâm Kiều Hân cười nói: "Anh gọi họ đến sao?" Họ? Hả... Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu người mà Lâm Kiều Hân nói là bọn Hàn Thất Thất. Nhưng... Lời này có vẻ khó chịu thế? Cứ... chua chua? Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đâu có, tôi cũng không hiểu tại sao họ lại tới". Hả? Lâm Kiều Hân nhướng mày hỏi: "Thật không?" Trương Minh Vũ bất lực nói: "Đương nhiên là thật rồi, sáng nay tôi cũng mới biết bọn họ sẽ đến". Lâm Kiều Hân ngớ người... Nghĩ một lúc cũng... Cô thật sự cảm thấy hơi ghen. Chỉ có điều ghen không phải vì Hàn Thất Thất đến, mà vì... Hàn Thất Thất đứng ra vì Trương Minh Vũ. Tại sao không phải cô. Nghĩ đến đây, cô không kìm được cúi đầu. Cô bất giác cảm thấy xấu hổ. Haizz. Cuối cùng cô chỉ khẽ than thở. Trong con ngươi xinh đẹp lên lóe lên sự kiên định. Cô ấy làm được sao mình không làm được? Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định! Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ. Lật mặt nhanh như vậy? Rốt cuộc cô định làm gì vậy? Lâm Kiều Hân đột nhiên đứng dậy nói: "Đói chưa?" Hả? Trương Minh Vũ bối rối. Thay đổi kiểu này... Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thẫn thờ nói: "Đói rồi..." Cũng đến trưa rồi. Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Đợi tôi chút, tôi đi nấu cơm". Giọng cô vô cùng bình thản. Lâm Kiều Hân đứng dậy đi về phía phòng bếp. Hả? Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt. Chuyện này... Điên rồi?