Âu Dương Tĩnh lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi báo cảnh sát, chúng tôi là nhân viên quản lý vệ sinh, người bên khách sạn bọn họ không chịu phối hợp với chúng tôi để làm việc, thậm chí còn tấn công nhân viên của chúng tôi".
"Các vị xem nên xử lý chuyện này ra sao?"
Nói xong, cô ta nhếch miệng cười lạnh.
Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô nàng này là ai thế?
Muốn đối phó với anh mà không chịu điều tra qua về anh trước à?
Không biết anh và Tần Minh Nguyệt có mối quan hệ tốt lắm à?
Trương Minh Vũ nghĩ đến đó, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười giễu cợt.
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Trình thẻ công tác ra đây".
Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng phất tay.
Gã đeo kính tức giận giơ thẻ nhân viên ra.
Tuy không vui nhưng gã ta vẫn trình lên bằng hai tay.
Tần Minh Nguyệt không nhìn lấy một cái, chỉ thong thả nói: "Tôi nói của cô cơ".
Hả?
Âu Dương Tĩnh chau mày, lạnh lùng hỏi: "Cô muốn xem thẻ của tôi làm gì, có người có rồi còn chưa đủ à?"
Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chính cô báo cảnh sát, chính cô nói cô là nhân viên bên quản lý vệ sinh".
"Cô không có thẻ công tác?"
Tôi...
Đang định cãi lại, nhưng Âu Dương Tĩnh chợt nghẹn lời.
Đám đông xung quanh cũng hoang mang nhìn bọn họ.
Tình huống này là sao?
Tần Minh Nguyệt phất tay, lạnh lùng nói: "Người này bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo, mang về đồn cho tôi".
Phụt!
Vừa nghe nói thế, đám đông quanh đó tức thì bật cười, thật hết chỗ nói.
Cua gắt thế!
Âu Dương Tĩnh siết chặt nắm tay, phẫn nộ quát: "Bọn họ thì sao? Tấn công nhân viên nhà nước, các người không quản sao?"
Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lóe lên, thong dong nói: "Ồ, đúng rồi, mang cả bọn họ đi luôn".