Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Cô không cần để ý điều đó, hiện giờ cô đang bị tình nghi về tội tụ tập ẩu đả và lừa đảo, tôi cần phải đưa cô về thẩm vấn". "Biết điều thì ngoan ngoãn đi theo tôi". Nói đoạn, Tần Minh Nguyệt nở một nụ cười lạnh. Âu Dương Tĩnh hít sâu một hơi, ngực phập phồng kịch liệt. Cô gái này... là ai? Sao lại biết mình? Do dự hồi lâu, Âu Dương Tĩnh vẫn không thể nói được một câu. Đám người quanh đó đã há hốc miệng. Gã đeo kính cùng đồng bọn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tần Minh Nguyệt chau mày, lạnh nhạt ra lệnh: "Dẫn đi!" "Rõ!" Đội cảnh sát đồng loạt trả lời. Có mấy viên cảnh sát bước ra, đi thẳng về phía Âu Dương Tĩnh. Ánh mắt Âu Dương Tĩnh trở nên sắc bén và lạnh như băng. Mình bày kế chơi người khác, cuối cùng chính bản thân lại bị chơi lại một vố? Bỗng ngay lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cục trưởng Tần đây quan to nên uy phong quá nhỉ!" Hả? Vừa nghe nói thế, mọi người tức thì ngây ra. Có ai vừa tới? Nhìn về phía phát ra tiếng nói, bọn họ phát hiện ngoài cửa khách sạn đang có một nhóm người nữa tiến vào. Ánh mắt Trương Minh Vũ lập tức lóe lên. Người đi đầu chính là Âu Dương Triết. Anh ta tới rồi! Trương Minh Vũ chầm chậm nở một nụ cười. Thú vị rồi đây! Âu Dương Tĩnh nhăn mày, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Âu Dương Triết. Tần Minh Nguyệt cũng chau mày nhìn anh ta. Âu Dương Triết cùng đám người đi theo nhanh chóng tiến vào sảnh tiếp đãi, sắc mặt bình thản. Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt hỏi: "Tôi chỉ làm việc dựa theo quy định của pháp luật, có gì liên quan đến chức tước với uy phong?" Âu Dương Triết nhướng mày, thản nhiên nói: "Làm việc theo quy định? Bất kể thế nào, bọn họ cũng là nhân viên của bên quản lý vệ sinh". "Hôm nay tới kiểm tra lại bị ông chủ khách sạn đánh". "Cứ cho là ông chủ không biết chuyện đi, nhưng... không biết thì đều là không có tội sao?" Hả? Vừa nghe anh ta nói thế, đám đông quanh đó như bừng tỉnh. Đúng nhỉ! Không biết là có thể đánh người sao? Âu Dương Tĩnh chau mày.