Anh cũng tò mò. Người áo đen này lợi hại lắm sao? Tại sao ban nãy không dám đánh Âu Dương Triết chứ? Trong đầu Trương Minh Vũ hiện lên vô số phỏng đoán. Tô Mang nhíu mày, thản nhiên nói: "À, quên mất, đừng có đánh nhé". Âu Dương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Gã đeo kính kia sợ nhũn người, gã ta ngồi phịch xuống đất. Sợ chết mất! Tô Mang không thèm nhìn, nói tiếp: "Đánh mấy người kia kìa". Nói xong liền giơ tay lên chỉ. Mọi người nhìn về phía đó, bất ngờ nhận ra người cô ấy chỉ là gã đeo kính và đồng bọn của gã ta! Con ngươi của gã ta co rút lại. Nhưng... Chưa kịp phản ứng lại, người áo đen đã ép sát! Ừng ực! Mấy người kia chật vật nuốt nước miếng. Cảm thấy tuyệt vọng! Bốp bốp bốp! Một giây sau, tiếng va chạm nặng nề vang lên. Mọi người xung quanh hóa đá. Tiếng kêu gào nhanh chóng im bặt, mấy người kia đau đến mức ngất đi. Người áo đen mỗi tay cầm một tên, ra vẻ muốn ném người ra ngoài. Tần Minh Nguyệt khẽ mỉm cười: "Không cần ném, giao cho tôi đi, tí tôi mang về". Nói xong liền phất tay. Mấy cảnh sát bước ra, tóm lấy gã đeo kính và đồng bọn. Khóe miệng mọi người co giật. Thảm... quá đi! Đám kia nhanh chóng bị mấy cảnh sát đưa ra ngoài. Âu Dương Tĩnh vẫn đứng ở chỗ cũ, cuộn chặt nắm đấm! Tô Mang lạnh lùng quan sát, nói nhỏ: "Chuyện này không hợp với cô đâu, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào, như thế không tốt với cô". Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên. Họ quen nhau sau? Âu Dương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Âu Dương Triết làm được, tại sao tôi không được?" "Cứ chờ xem!" Nói xong cô ta liền đi ra cửa. Mắt Tô Mang ánh lên sự bất lực. Trương Minh Vũ hoang mang. Mọi người chậm rãi quay về chỗ của mình. Vẫn thẫn thờ như cũ. Tần Minh Nguyệt đưa gã đeo kính và đồng bọn quay về. Họ đi rồi. Tô Mang kéo Trương Minh Vũ về phòng riêng. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Kích động như vậy làm gì? Bốp! Tô Mang nhanh chóng đóng cửa phòng riêng. Trương Minh Vũ trợn tròn mắt. Tô Mang không hề do dự, nhấn Trương Minh Vũ xuống ghế! Mặt mày kích động! Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chị ba, chị... đừng kích động, có gì từ từ nói". Anh cứ cảm thấy cô ấy sắp... Phù! Tô Mang thở chậm lại, ngồi đối diện Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Tô Mang mặt mày hí hửng nói: "Em trai thối, em được đây! Bản lĩnh mặc cả cò cưa của em đỉnh đó nha!" Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười. Một lúc sau mới hoang mag hỏi: "Chị ba, giá trị niêm yết của công ty Âu Mông này chỉ có mấy chục triệu thôi". "Chị... kích động đến vậy làm gì?" Anh cảm thấy hoang mang. Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, cô ấy cười nói: "Em trai thối, em không biết đấy thôi". "Đây là công ty Âu Dương Triết lập ra vì nhà họ Lâm!" Hả? Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc. Nhưng... Tô Mang cười đắc ý, nói tiếp: "Công ty này mặc dù không đáng tiền, nhưng trải dài khắp cả nước!" "Tên Âu Dương Triết này muốn xây dựng một mạng lưới tình báo!" Hả? Trương Minh Vũ nghe xong liền trợn tròn mắt. Mạng lưới tình báo? Chuyện này...