Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1757



Trương Minh Vũ nghiêm nghị hỏi: "Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?"  

Lâm Diểu chỉ tay ra ngoài: "Sắp ra tới cổng rồi".  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đi thôi".  

Nói đoạn, anh cất bước ra khỏi biệt thự.  

Lâm Kiều Hân cùng Lâm Diểu nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ra đến cổng đại viện, thấy ngoài đó đã có một nhóm người tụ tập.  

Bà cả, bà hai và Lâm Tuấn Minh đều có mặt trong đó.  

Phía sau ba người bọn họ còn có hai người hầu.  

To chuyện rồi đây!  

Trương Minh Vũ chau mày, cất bước đi tới.  

Khi đến gần, anh mới phát hiện Long Tam đã chặn ở cổng.  

Bà cả và những người khác đều tỏ vẻ cực kì tức giận.  

Ba người bọn Trương Minh Vũ vừa tới, lập tức nhận được sự chú ý từ họ.  

Lâm Tuấn Minh tức tối nhìn Trương Minh Vũ.  

Bà hai híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu giỏi thật đấy, hiện giờ cả chúng tôi mà cũng dám ngăn à?"  

"Sao hả? Cậu còn định nhốt chúng tôi ở trong này có đúng không?"  

Bà cả và Lâm Tuấn Minh cũng trừng mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lạnh nhạt nói: "Bên ngoài nguy hiểm, có chuyện gì mà nhất định phải ra ngoài mới được?"  

Bà hai cười lạnh một tiếng, giận dữ nói: "Nguy hiểm? Có hôm nào mà cậu không nói bên ngoài nguy hiểm?"  

"Đã bao ngày rồi, chúng tôi gặp phải nguy hiểm gì chưa?"  

"Tôi thấy, có khi đó chỉ là âm mưu của cậu".  

Lâm Kiều Hân nghe bà ta nói thế, đáy mắt tràn đầy tức giận.  

Thật là vong ơn phụ nghĩa!

Trương Minh Vũ nhăn mày lại.  

Lâm Kiều Hân cũng cau mày, cô đứng ra, lạnh lùng nói: "Bác hai, bác nói thế là có ý gì?"  

Bà hai cười lạnh một tiếng, châm chọc: "Có ý gì? Cái này còn cần tôi nói thẳng ra sao?"  

"Trương Minh Vũ nhốt chúng tôi ở đây, chẳng phải vì muốn một mình nuốt hết gia sản nhà họ Lâm này sao?"  

Cái gì?  

Bà ta vừa nói xong, mọi người đứng quanh đó đều lập tức trợn trừng mắt.  

Lâm Kiều Hân ngây người.  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang nhìn bà hai.  

Lời này... làm sao bà ta có thể nói ra được?  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh lùng hỏi: "Các người quên mất những nguy hiểm ngày đó ở đại viện nhà họ Lâm này sao?"  

Bà hai cười lạnh, nói: "Dĩ nhiên chúng tôi không quên, chỉ có điều, chuyện đã qua được bao lâu rồi, vì sao còn bắt chúng tôi ngày ngày ở yên trong này?"  

"Tôi nghĩ điều này hẳn bản thân cậu Trương Minh Vũ đây biết rõ hơn ai hết".  

Bà cả và Lâm Tuấn Minh đứng phía sau, khoanh tay cười nhạt.  

Đám người hầu quanh đó ngơ ngác ngó nhau, vẻ rất hoang mang.  

Lời bà hai nói... là thật sao?  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, đáy mắt tràn đầy lửa giận.  

Nhưng...  

Hiện tại cô thực sự không biết phải nói gì.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lạnh nhạt hỏi: "Việc tôi yêu cầu mọi người ở yên trong này thì có liên quan gì đến chuyện tôi nắm giữ tập đoàn Lâm Thị?"  

"Chẳng lẽ tôi thả các người ra thì tập đoàn Lâm Thị sẽ về tay các người sao?"  

Việc này...  

Bà hai nghẹn lời.  

Lâm Tuấn Minh há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói được lời nào.