Bởi dẫu sao, trước khi Trương Minh Vũ dẫn bọn họ tới nơi này, tập đoàn Lâm Thị cũng đã thuộc về Trương Minh Vũ rồi. Đám người nhà họ Lâm quay sang nhìn nhau, mờ mịt hoang mang không biết phải làm sao. Ánh mắt bà hai lóe lên đầy sắc lạnh, bà ta cứng cổ nói: "Đừng có lảm nhảm những lời thừa thãi nữa, chúng tôi cứ muốn ra ngoài đấy". "Nếu cậu dám ngăn cản thì chứng tỏ trong lòng có điều khuất tất nên mới chột dạ". Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên giận dữ. Logic kiểu gì vậy? Lâm Kiều Hân đã siết chặt nắm tay, ánh mắt cô cũng chất đầy lửa giận. Đám người kia sao có thể làm vậy chứ! Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lạnh nhạt hỏi: "Các người muốn ra ngoài làm gì?" Lâm Tuấn Minh nhăn mày, cất cao giọng quát lên: "Trương Minh Vũ, có phải cậu đang quản hơi rộng quá rồi không, nhà cậu làm nghề bảo kê chắc?" Lâm Kiều Hân không nhịn nổi nữa, cô tức giận quát: "Anh ấy chỉ lo cho sự an toàn của các người thôi, bên ngoài hiện giờ rất nguy hiểm". Ha ha! Lâm Tuấn Minh trào phúng cười to, châm chọc hỏi: "Là do bên ngoài nguy hiểm... hay do các người biết chúng tôi muốn làm gì?" Hả? Trương Minh Vũ nhăn mày. Anh ta nói vậy là có ý gì? Lâm Kiều Hân giận dữ nói: "Các người làm gì thì có liên quan gì đến Trương Minh Vũ đâu?" Bà hai cười lạnh, chanh chua nói: "Nếu không phải đã biết chúng tôi muốn làm cái gì thì sao các người lại kích động đến thế?" "Vì sự an toàn của chúng tôi nên mới không cho chúng tôi ra ngoài?" "Hừ!" Nói xong, bà ta nhìn Lâm Kiều Hân như thể cô là một kẻ ngu xuẩn. Bà cả tuy từ đầu đến giờ chưa nói một câu nhưng nụ cười nhạt trên môi vẫn chưa từng tắt đi. Trương Minh Vũ híp mắt nhìn họ. Anh chợt phát hiện, chuyện này dường như không đơn giản như vậy. Bà hai muốn ra ngoài làm gì? Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, cố nén cơn phẫn nộ, nói: "Trương Minh Vũ, anh để bọn họ ra ngoài đi". Người như thế, hẳn nên để bọn họ phải nếm chút vị đắng mới chừa được. Trương Minh Vũ vẫn nhăn mày, lòng vô cùng băn khoăn. Anh thực sự không muốn lo cho bọn họ làm gì! Nhưng... Lúc này, Trương Minh Vũ cứ đứng lặng, sững người không nói gì, anh không biết phải làm thế nào nữa... Bà hai cười lạnh một tiếng, nói: "Nghe thấy không? Ngay cả Kiều Hân cũng muốn thả chúng tôi ra rồi". "Cậu còn định chặn chúng tôi ở đây?" Trương Minh Vũ chau mày, lạnh nhạt hỏi: "Ai xúi giục các người đi ra?" Lâm Tuấn Minh cười nhạt, nói: "Trương Minh Vũ à Trương Minh Vũ, tôi còn tưởng cậu thông minh đến đâu". "Cậu cho là chúng tôi sẽ nói cho cậu biết hay sao?" Trương Minh Vũ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, anh không nhịn được nữa rồi. Nhưng mà... Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành! Thật là... Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói, giọng đặc biệt nghiêm túc: "Tốt nhất là các người đừng đi ra ngoài, tối nay bên ngoài rất nguy hiểm". Lời này chính anh nghe cũng thấy phiền rồi. Ha ha ha! Vừa nghe anh nói thế, Lâm Tuấn Minh lập tức điên cuồng cười to. Nguy hiểm?