Trương Minh Vũ đi khuất, cô quay đầu lên lầu hai. Lâm Kiều Hân kéo ghế tới bên cửa sổ, ngồi xuống. Cô nhìn qua cửa sổ, thận trọng quan sát bên ngoài. ... Trương Minh Vũ đã ra khỏi đại viện. Anh định đợi ở đây bắt taxi. Nhưng giờ đã khá muộn, mà bên này lại khá xa trung tâm, đường rất vắng vẻ. Mẹ kiếp... Trương Minh Vũ chửi thầm, ánh mắt thoáng một tia bất đắc dĩ. Quên khuấy chuyện này rồi! Anh thở dài, lấy điện thoại ra gọi đi. Bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi. Tần Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Trương Minh Vũ bối rối cười cười, nói: "À thì... Cô có thể tới đón tôi không, tôi có chút việc cần làm". Anh vốn định gọi cho Hàn Thất Thất. Nhưng ngẫm lại... Bên phía Thần Ẩn có ba cao thủ, lại thêm người của Lý Thiên Vinh... Sự có mặt của Tần Minh Nguyệt sẽ có hỗ trợ lớn hơn cho anh. Nói sao thì việc cứu người vẫn là quan trọng nhất. Tần Minh Nguyệt chau mày, hỏi lại: "Muốn tôi tới đón anh?" Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật. Chuyện này nói ra... quả thực có hơi vớ vẩn... Người ta đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, lại bảo người ta tới làm tài xế... Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Giúp một tay đi, thực sự rất gấp đó". Hả? Tần Minh Nguyệt nghe anh nói thế, ánh mắt chợt lóe lên. Ngay sau đó, cô ta bình thản nói: "Chờ tôi ở đó". Nói xong, cô ta nhanh nhẹn cúp điện thoại. Tít tít tít... Nghe tiếng báo bận trong điện thoại vọng ra, Trương Minh Vũ lập tức mờ mịt. Cô nàng biết mình ở đâu à? Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều thêm, tắt điện thoại đi, lẳng lặng đợi. Thời gian chậm rãi trôi đi. Trương Minh Vũ rảnh rỗi, bèn quét mắt quan sát rừng cây xung quanh. Quan sát hồi lâu, anh không thấy có bất cứ điều gì khác thường. Mặc dù như thế, anh vẫn không yên lòng. Trương Minh Vũ vẫn luôn có cảm giác... trong chuyện này chắc chắn phải có âm mưu gì đó! Chẳng bao lâu sau, có một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt anh. Trương Minh Vũ lại nhìn quanh một vòng.