Lý Thiên Vinh cười khẩy. Thằng nhãi, hôm nay mày có mọc cánh cũng khó thoát! Bà hai và Lâm Tuấn Minh nhìn nhau cười khẩy. Trương Minh Vũ chết chắc rồi! Ánh mắt của Sơn Bản Lộ đầy sự khinh bỉ. Dù sao Trương Minh Vũ cũng bị mọi người bao vây rồi. Tất cả vệ sĩ cùng tấn công. Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại. Mẹ nó. Thế này thì... Xung quanh anh đều là nắm đấm... Còn chẳng có chỗ để trốn! Hết đường lùi rồi. Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm trọng. Tần Minh Nguyệt cảm thấy lo lắng. Làm thế nào bây giờ? Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng xé gió vang lại truyền tới. Hả? Trương Minh Vũ giật mình. Đám vệ sĩ cũng hoảng loạn. Chưa kịp nghĩ nhiều một vóc dáng cường tráng đã lao vào trong đám người! Chuyện này... Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Bốp bốp bốp! Tiếng va chạm nặng nề vang lên liền tiếp. Trương Minh Vũ cảm thấy mắt mình hoa lên. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, mấy tên vệ sĩ trước mặt đã bay về sau! Hít! Tiếng hít sâu vang lên! Đám bà hai mắt chữ A mồm chữ O. Khóe miệng Lý Thiên Vinh giật liên hồi. Mẹ nó... là con người sao? Mấy vệ sĩ còn lại sững sờ đứng đấy, ánh mắt lóe lên sự hoảng sợ! Không ai dám tiến lên. Trước mặt Trương Minh Vũ có một bóng người cao to vạm vỡ. Không phải Long Tam thì còn là ai đây? Trương Minh Vũ mỉm cười. May quá... Ánh mắt lạnh lùng của Long Tam nhìn về phía mấy tên vệ sĩ. Ừng ực! Bọn chúng khó khăn nuốt nước bọt. Bất giác lùi về sau!