Đám bà hai cười khẩy không ngừng, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ. Trương Minh Vũ, mày cũng có ngày hôm nay? Trương Minh Vũ nhìn thấy rõ. Một chiếc đũa bay qua! Tốc độ khó có thể hình dung! Tiêu rồi! Tim Trương Minh Vũ dâng lên tận cổ họng. Lý Thiên Vinh mỉm cười thâm độc. Thằng nhãi, mày tiêu rồi. Nháy mắt chiếc đũa đã lao đến trước mặt Trương Minh Vũ. Tần Minh Nguyệt nhíu mày, cơ thể mềm mại di chuyển. Tuy nhiên chưa kịp di chuyển, bóng người cao lớn đã chắn trước mặt Trương Minh Vũ. Anh ta giơ tay lên, nắm chiếc đũa đang bay đến. Chiếc đũa dừng lại! Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Nhìn qua phát hiện ra Long Tam đang đứng trước mặt mình. Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khiếp sợ. Long Tam... lợi hại vậy sao? Hít! Nơi đây vang lên tiếng hít sâu một hơi lạnh! Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Anh ta có thể tóm được... chiếc đũa với tốc độ cực nhanh này sao? Ực! Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp. Sơn Bản Lộ cảm thấy nghiêm trọng. Tóm được sao? Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, lúc này mới dừng bước. Trương Minh Vũ mỉm cười. Long Tam luôn khiến anh bất ngờ. Sơn Bản Lộ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không ngờ tôi đã khinh thường anh rồi". Trương Minh Vũ cười nói: "Thứ anh khinh thường còn nhiều lắm". Cho dù nói như vậy, anh vẫn cảm thấy nghiêm trọng. Có rời đi được hay không đây? Sơn Bản Lộ nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia lửa giận. Loại kiến hôi trong mắt hắn còn muốn phản công sao? Trương Minh Vũ thấy vậy liền căng thẳng, vội vàng quát: "Mấy người còn không mau đi". Hả... Bà hai sững sờ. Nhìn nhau. Cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng riêng. Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Mấy người mau đi đi!" Nói xong liền khó khăn tiến lên trước. Tần Minh Nguyệt xông đến bên Trương Minh Vũ, đỡ lấy cánh tay anh. Sắc mặt Long Tam nghiêm trọng, từ từ lùi về sau. Sơn Bản Lộ không vội đuổi theo, trong mắt tràn ngập sự cay độc. Thằng nhãi này khó giải quyết đấy. Nhưng... chỉ thế mà thôi! Sơn Bản Lộ không hề di chuyển. Lý Thiên Vinh và mọi người đều hoang mang.