*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sao không đuổi theo. Ba người bà hai xông ra khỏi phòng riêng, chạy thẳng đến cửa khách sạn. Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài. Nhanh chóng tiến về trước. Quay đầu nhìn lại phát hiện ra Sơn Bản Lộ vẫn không có động tĩnh gì. Trương Minh Vũ nhíu mày. Anh càng căng thẳng hơn. Còn có mai phục sao? Nhưng bây giờ chỉ có thể xông ra ngoài. Họ nhanh chóng chạy đến cổng khách sạn. Vừa định đi tiếp phát hiện ra ba người bà hai... chợt dừng bước. Hả? Trương Minh Vũ nhíu mày. Nhìn qua phát hiện ra không biết từ lúc nào trước mặt mình xuất hiện ba người. Cặp song sinh ban nãy. Còn cả... Dạ Thập Nhị! Trương Minh Vũ thấy vậy tròng mắt co rút lại. Gã cũng đến sao? Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, chợt cảm thấy tuyệt vọng. Cứ tưởng ba thủ.... Không ngờ... có đến bốn người! Mà bây giờ anh không còn khả năng chiến đấu nữa. Tiêu rồi! Haizz. Trương Minh Vũ thở dài. Chỉ có thể dừng bước. Dạ Thập Nhị đứng đầu, cười khẩy. Cặp song sinh đứng sau gã. Mặt lạnh như tiền! Ba người đứng đó khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Lúc này có không ít người tụ tập lại. Ai cũng khó hiểu. Lâm Tuấn Minh thầm ra hiệu, đưa bà cả bà bà hai nhanh chóng trốn sang một bên. Như vạch ranh giới với Trương Minh Vũ. Long Tam bước ra, cũng nhíu mày. Ba người ở trong, ba người ở ngoài. Ba người Lâm Tuấn Minh xông ra khỏi đám người. Trong cổng khách sạn chỉ còn ba người Trương Minh Vũ. Với ba người Dạ Thập Nhị đứng trước mặt họ! Cảnh tượng lúc này như đang ngừng lại. Tiếng bước chân khẽ khàng đột nhiên vang lên từ trong khách sạn. Trương Minh Vũ di chuyển chân, đứng sang một bên. Tần Minh Nguyệt và Long Tam mỗi người đứng một bên, canh gác cẩn tận. Mọi người nhìn qua. Sơn Bản Lộ đang đi ra khỏi khách sạn, mỉm cười hiền từ. Lý Thiên Vinh cũng theo sau. Trương Minh Vũ cuộn tròn nắm đấm, nhưng ánh mắt vô cùng bất lực. Đến bây giờ anh không biết phải làm gì nữa! Đây là lần đầu tiên vẻ mặt Long Tam lộ ra sự cẩn trọng đến vậy, anh ta cảnh giác cao độ nhìn xung quanh. Sơn Bản Lộ tiến lên nói: "Thằng nhãi, không đi nữa à?" Nói xong liền cười khẩy. Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh tránh ra thì tôi đi liền". Tránh ra? Sơn Bản Lộ cười chế giễu: "Anh mơ đẹp thật đấy, tôi không có thời gian để lãng phí ở chỗ anh".