Lúc này bọn họ mới ý thức được, Trương Minh Vũ là muốn cứu nhóm người này! Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, thờ ơ nói: "Trở về đi”. Lâm Tuấn Minh nghiến răng. Cuối cùng, Lâm Minh Tuấn dẫn đầu bước ra khỏi đám đông! Bà cả và bà hai theo sát sau. Ngay sau đó, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Cũng tốt! Mặc dù phải chịu rất nhiều nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng lấy được tập đoàn Thiên Vinh. Mặc dù... không vinh quang lắm. Long Tam và Long Thất tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua đám người. Áp lực vô hình trong nháy mắt tràn ngập! Mọi người xung quanh đều căng thẳng. Chẳng mấy chốc, ai nấy đều quay người tản ra, chậm rãi đi xa. Chỉ còn lại mấy người Trương Minh Vũ ở lối vào khách sạn. Sự phức tạp hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ. Lâm Kiều Hân đứng bên cạnh Trương Minh Vũ. Tần Minh Nguyệt và Hàn Quân Ngưng không biết từ khi nào đã đứng cạnh nhau. Trương Minh Vũ cười nói: "Sếp Tần, tôi lại gây rắc rối cho cô rồi”. Giọng điệu áy náy hối lỗi. Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày. Rất nhiều người mà, tại sao lại... Mãi lâu sau, Tần Minh Nguyệt lãnh đạm nói: "Đừng khách sáo, việc nên làm mà”. Nói xong, ánh sáng trong ánh mắt cô ta mờ ảo hơn. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt.Sao... lại không vui thế? Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi hoặc. Hồi lâu sau, anh cười nói: "Được rồi, vậy... chúng tôi về trước, hôm khác mời cô ăn cơm nhé”. Tần Minh Nguyệt đáp lời: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi đi trước đây”. Nói xong, cô ta quay người đi về phía xe cảnh sát. Ồ... Khóe miệng Trương Minh Vũ giật dữ dội. Mình đắc tội với cô ấy ở chỗ nào nhỉ? Ôi phụ nữ... Thật khó hiểu. Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Anh quay người.