Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên, đến cả tiếng nhạc ồn ào cũng không át được.
Lâm Diểu bị đánh ngã nhào xuống đất!
Tiếng động ở đó khiến những người xung quanh chú ý tới, tiếng nhạc xập xình cũng im bặt!
Tên đàn ông to béo kia lạnh giọng mắng: “Con mẹ nó! Mày chủ động tìm đến tao mà còn giả vờ trong sạch thuần khiết làm gì? Muốn nhờ vả ông đây thì ngoan ngoãn cho tao!”
Trương Minh Vũ cau mày, toan đi tới. Chợt anh nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên: “Ơ kìa, chẳng phải Lâm Diểu đấy sao? Sao bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này rồi?”
“Sao hả? Định ngã xuống hay là chưa sán tới người ta được?”
Mọi người quay sang trông thấy một cô gái ăn mặc hở hang trang điểm loè loẹt bước ra khỏi đám đông.
Lâm Diểu trợn tròn mắt!
Đối phương chính là Lê Lê trang điểm lộng lẫy ở buổi họp lớp trước đó!
Tên đàn ông to béo kia sáng bừng hai mắt.
Tuy Lâm Diểu mang vẻ đẹp rất thuần khiết nhưng đám nhà giàu mới nổi bọn họ vẫn thích kiểu phụ nữ “hiểu chuyện” như Lê Lê hơn.
Trương Minh Vũ không vội, lặng lẽ đứng lẫn trong đám người quan sát.
Lâm Diểu bò lồm cồm dậy, xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Tôi… tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn… nhờ sếp Lý giúp đỡ…”, cô ta hoảng loạn phân bua.
Sếp Lý to béo khinh thường chửi bới: “Nhờ tao giúp đỡ? Con mẹ nó mày không chịu bỏ ra chút gì, tại sao tao phải giúp mày hả?”
Vẻ khinh miệt trong mắt Lê Lê càng thêm nồng đậm. Cô ta khiêu khích nói: “Không ngờ cô chủ nhà họ Lâm quen sống trong nhung lụa đã sa đoạ tới mức này!”
“Mấy hôm trước cô còn kiêu ngạo lắm cơ mà?”
Cô chủ nhà họ Lâm?
Nghe thấy thế, đám người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
Lâm Diểu xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Lâm sẽ bị mang tiếng!
Sếp Lý hứng thú đánh giá Lê Lê rồi híp mắt nói: “Này người đẹp, hay là em nhảy với anh một bài được không?”
Hai mắt Lê Lê sáng rực. Cô ta khẽ cười đáp: “Được chứ!”
Dứt lời, cô ta liền uống éo đi tới bên cạnh sếp Lý…