Tiếng còi hụ trên xe cảnh sát phá vỡ không gian của một vùng quê ngoại thành yên tĩnh, một căn nhà nhỏ nằm yên ắng bên bờ hồ bị khuấy động bởi tiếng chân người dồn dập.
Tần Tranh bước xuống xe, len lỏi giữa nhưng người hàng xóm tò mò tụ tập ngoài vòng dây cảnh báo của cảnh sát, rốt cuộc cũng tìm thấy người đàn ông trung niên đang ngồi gục mặt xuống giữa hai đầu gối, bả vai run run.
Tần Tranh đặt nhẹ bàn tay lên đó. Cao Sơn ngẩng khuôn mặt già nua với đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn anh không nói một lời.
- Cảnh sát Từ, xin nén đau thương!
Cao Sơn, hay còn gọi là cảnh sát Từ Tĩnh Khang đưa bàn tay lên bưng lấy mặt mình, tiếng nấc nghẹn ngào bật ra giữa hơi thở dồn dập.
Sáng nay Sở cảnh sát nhận được tin báo án, vùng ngoại ô thành phố xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, nạn nhân là một người phụ nữ năm nay bảy mươi tám tuổi.
Tình trạng khi được phát hiện hết sức đau lòng, bà ấy bị treo lên giữa nhà, trên thân thể có nhiều vết thương tàn nhẫn lại còn bị **** mở cả vùng bụng. Vừa nhìn đã biết bà ấy phải chịu đau đớn trong một khoảng thời gian dài trước khi mất.
Trên bức tường trắng của phòng khách có một hàng chữ to tướng viết bằng dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ người nạn nhân: “Ân đền oán trả”
Là một vụ trả thù.
Nhưng người phụ nữ phúc hậu với khuôn mặt hiền hòa trên bức ảnh treo tường bên cạnh quanh năm chỉ biết đến việc nội trợ thì có thể gây thù chuốc oán gì với ai đâu? Chỉ có thể là đứa con trai vừa “đi làm ăn xa” vừa trở về của bà ấy.
Xóm giềng nhao nhao bàn tán, người con trai duy nhất đi biền biệt bao nhiêu năm vừa trở về nhà vào mấy năm trước, bà Từ hết sức vui mừng, năm đó còn mổ một con lợn béo nhất để thết đãi xóm giềng chung vui. Chẳng ngờ chỉ mới vài năm lại phải bỏ mạng vì ân oán riêng bên ngoài của nó. Đúng là số khổ!
Tần Tranh ngồi xuống trước mặt Từ Tĩnh Khang, chờ ông ấy qua cơn xúc động kịch liệt rồi mới hỏi khẽ:
- Chú có nghĩ tới là ai làm ra việc này không?
- Tôi vì nhiệm vụ kia mà lăn lộn trong giới giang hồ bẩn thỉu bao nhiêu năm, giờ phút này cũng không thể xác định.
Tần Tranh ngập ngừng, nhìn vào mắt ông ấy rồi nói rõ ràng từng tiếng:
- Có một việc này tôi phải nói với chú. Quý Mộc vẫn còn sống, đang điên cuồng trả thù những người liên quan đến chuyện năm xưa ở căn cứ, dạo trước cậu ta đã tìm đến tôi.
Từ Tĩnh Khang trợn to đôi mắt, trên mặt là nỗi bàng hoàng không thể tin. Ai có thể ngờ được người tưởng chừng như đã chôn thân trong biển lửa ngày ấy có thể trở về tìm bọn họ đòi lại món nợ xưa.
Nhớ đến sự tàn nhẫn và quyết tuyệt của Quý Thành Chí khi xưa, lại nhớ đến tính tình cố chấp từ khi còn là một thiếu niên của Quý Mộc, Từ Tĩnh Khang bỗng thấy rùng mình. Ông ấy đột nhiên thốt lên một tràng cười man dại, cười đến rớt cả nước mắt.
- Ha, ha ha! Cả cuộc đời mình tôi hy sinh cho tín ngưỡng và nhiệt huyết của một người cảnh sát. Tôi chấp nhận từ bỏ gia đình sống một cuộc đời không phải dành cho mình, chỉ vì muốn hoàn thành điều gì đó lớn lao hơn, bảo vệ những người dân vô tội khỏi nanh vuốt của bọn người kia. Thế mà đến cuối cùng, người thân yêu duy nhất của tôi trên đời này vì việc làm ấy mà phải bỏ mạng. Mẹ tôi nhẫn nhục đau khổ mười mấy năm, chịu bao điều tiếng của xóm giềng khi có đứa con trai giang hồ trộm cướp... Đến cả một cơ hội có cháu ẵm bồng tôi cũng chưa từng cho bà bấy. Tôi khốn nạn quá. Tại sao lại không tìm tôi, tại sao lại là bà ấy. Tại sao?
Câu cuối cùng ông ấy hét đến khản cổ, cả người sụm xuống trên mặt đất khóc nức nở, những người cảnh sát xung quanh rưng rưng nước mắt, chỉ biết quay đi không nỡ nhìn.