Sí Dã

Chương 19



Nam Nhứ vẫn mặc bộ quần áo trên buổi tiệc rượu, cô không thể không nhặt áo khoác của Tề Kiêu lên khoác lên người, che đi những dấu hôn kia.

Lận Văn Tu mời cô đi ăn cơm, suốt dọc đường cô luôn suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào, nhưng lúc này tình cảnh nguy hiểm đang rình rập khắp nơi, ngoài Tề Kiêu không có ai đáng để cô tin tưởng.

Cô chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.*

*“Dĩ bất biến ứng vạn biến” có thể tạm hiểu là “lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự)

Trong nhà hàng vô cùng lớn trên lầu, chỉ có Lận Văn Tu và mấy tên đàn em của anh ta, cô sải bước đi vào trong, đáy lòng ảm đạm, Lận Văn Tu quả thực cẩn trọng, đến nhân viên phục vụ cũng do đàn em thay thế.

Lận Văn Thu ngồi trước bàn ăn, thấy cô đi đến, anh ta hướng về vị trí ở đối diện làm một tư thế mời.

Đàn em của anh ta giúp cô kéo ghế ra, Nam Nhứ nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống cô sửa lại áo khoác che kín nơi cần che lại.

“Cảm ơn Nam tiểu thư đến đây.” Lận Văn Tu nói, đàn em của anh ta tiến lên trước, giúp bọn họ rót rượu đã ủ xong vào ly.

Nam Nhứ khẽ mỉm cười, “Cảm ơn Lận tiên sinh mới đúng, chuyện ngày hôm đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngài không cần đặt ở trong lòng.”

Lận Văn Tu cầm ly rượu lên, tỏ ý với cô, cô bưng ly lên cụng ly cùng anh ta.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đem bít tết lên, do đàn em của Lận Văn Tu nhận lấy mang đến.

Anh ta nói, “Tôi thay Nam tiểu thư làm chủ, không biết có hợp khẩu vị hay không.”

“Cảm ơn.” Cô vẫn ăn nói giản dị như cũ, trên mặt khẽ cười còn trong lòng thì đề cao cảnh giác.

Lận Văn Tu chấn chỉnh tư thế ngồi, eo lưng thẳng tắp, đôi tay thon dài cầm dao nĩa thành thục cắt từng miếng bít tết, “Ở bên này có quen không?”

Nam Nhứ có hơi khựng lại, lộ ra một nụ cười gượng gạo, nhưng không nói gì.

Anh ta chắc hẳn đã biết rõ thân phận của cô, cô không nói gì, chỉ đợi anh ta mở lời.

“Tôi đã từng nói, tôi nợ cô một ân tình.”

Nam Nhứ muốn biết trong lòng anh ta đang nghĩ những gì từ đôi mắt kia, nhưng không có, anh ta từ đầu đến cuối luôn mang nụ cười hòa nhã lễ độ, không sâu, cũng không nhạt, không khiến cho người ta có bất kỳ cảm giác áp bức nào. Sau khi rời khỏi buổi tiệc rượu, anh ta đã thay một bộ quần áo khác, áo len màu trắng phối với một chiếc áo khoác màu xám nhạt, cho dù đơn giản cũng không mất đi vẻ tinh tế, cô không thể không nói, nếu như không phải gặp mặt tại thời điểm này tình cảnh này, cô nhất định sẽ cho rằng anh ta là một người đàn ông vô cùng có mị lực, ánh mắt trưởng thành ngập tràn trí tuệ, tựa như một người khiêm tốn. Đáng tiếc, anh ta không phải người lương thiện.

Cô nhìn anh ta cười, cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng, nhai vài lần, “Mùi vị không tệ.”

Lận Văn Tu không nói gì nữa mà chỉ chuyên chú vào miếng bít tết chín bảy phần ở trước mặt, đôi môi đang nhấm nháp rượu vang thơm lành nở một nụ cười thờ ơ, tựa như đang cười sự cẩn thận của cô, hoặc là cười cô cẩn thận đến như thế.

Hai người trong lòng hiểu mà không nói ra, Nam Nhứ nhai bít tết, cô chỉ cần có thể thuận lợi rời khỏi bên cạnh Tề Kiêu thì anh sẽ được giảm đi một sự uy hiếp, anh sẽ có thể buông tay không cần chú ý đến cô.

Sau ngày hôm đó, cô đã cảm thấy trước mắt cơ hội duy nhất chính là Lận Văn Tu, không ngờ đến anh ta sẽ tìm đến tận cửa. Nhưng cô hiểu biết rất ít về anh ta, lời cảnh cáo của Tề Kiêu dai dẳng bên tai, cô không thể không cảnh giác dụng ý của anh ta.

Hai người mỗi người ngồi một bên dùng bữa tối, thỉnh thoảng sẽ giơ ly lên tỏ ý một chút, nhưng cơ bản không nói lời nào.

Chẳng qua mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô ngồi xoay lưng về phía cửa lớn của nhà hàng, ánh mắt của cô nhìn thấy Lận Văn Tu ngẩng đầu, nhìn vào người đang đến gật đầu nhẹ, tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng gần, cô đã có thể từ tiếng bước chân phán đoán ra được người đến là ai, Tề Kiêu.

Tề Kiêu ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh cô, cánh tay thon dài đặt lên vai cô, “Anh Lận mời người của tôi đến ăn cơm, cũng không thông báo với tôi một tiếng.”

Lận Văn Tu ra hiệu đàn em rót rượu, “Mời Nam tiểu thư ăn cơm, biểu đạt một chút thành ý, cậu sẽ không từ chối đâu nhỉ.”

Tề Kiêu cười khẽ: “Điều đó là tất nhiên.”

“Tôi không mời tự đến, anh Lận sẽ không cảm thấy tôi đường đột đâu nhỉ.” Tề Kiêu cầm cái ly rượu vừa rót lưng chừng lên, đưa về phía Lận Văn Tu, anh ta cũng cụng ly với anh, “Gọi thêm chút gì không.”

“Không cần đâu, chỉ là đột ngột quay lại phát hiện Nam Nam không thấy đâu nữa, bèn đến đây xem thử.” Tay anh đặt ở trên vai cô, từng chút từng chút vuốt ve bả vai mảnh mai của cô, tựa như đang tuyên bố chủ quyền vậy.

“Trông chừng kỹ vậy à.” Anh ta cười đùa.

“Nếu không trông kỹ, càng không bớt lo được.” Anh nói xong, ngón tay nhẹ nhàng trượt sang bên mặt của cô, ánh mắt nhìn sang Nam Nhứ, anh đang cười, nhưng vẻ cảnh cáo ở đáy mắt cô nhìn ra được.

Cô miễn cưỡng động khóe môi, không nói gì. Cô có thể nói gì đây, người trên cái bàn này có ai không phải là lão hồ ly đâu.

Lận Tu Văn nhìn sắc mặt của hai người, khóe môi cong lên một độ cong không sâu.

Sau lần ở sân golf, anh ta bảo đàn em đi điều tra cái người tên Nam Nhứ này, thông tin nhận được vẫn là một bất ngờ lớn, cô là người của quân đội.

Người của quân đội có thể ở lại nơi này sống đến tận bây giờ, còn ở bên cạnh Tề Kiêu – đàn em đắc lực nhất của ông Liêu, điều này khiến anh ta cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Nam Nhứ chậm rãi cắt bít tết, cắt một tiếng nhỏ lại chậm rãi bỏ vào miệng, ba người trên bàn ai nấy đều có tâm sự, đang suy đoán tâm tư của đối phương, nở một nụ xã giao có lệ.

Cô đang suy nghĩ bản thân mình tiếp đến phải ứng đối như thế nào, ngày mai Lận Văn Tu rời đi, nếu như cô không nhân cơ hội này mở lời, sau khi anh ta rời đi thì chẳng biết cơ hội của cô đến bao giờ mới có thể đến lại.

Nhưng cô lại không thể mở lời, bởi vì không rõ Lận Văn Tu có dụng ý gì, tại sao lại muốn giúp cô, cô không có ngu ngốc đến nỗi cho rằng anh ta thật sự muốn cảm ơn cô.

Cô hơi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của người đối diện, anh ta vẫn mang nụ cười ôn hòa kia, cô cong khóe môi lên đáp lại anh ta một cụ cười lịch sự.

Đột nhiên, cô nghe thấy Lận Văn Tu mở miệng nói, “Sòng bạc ở Miến Điện, có năm sòng.”

Nam Nhứ chợt ngẩn người, không biết tại sao anh ta lại nói đến lời này.

Sau đó anh ta lại nói: “Cậu muốn nhập bao nhiêu?”

Kế hoạch ban đầu của Tề Kiêu là cùng anh ta hợp tác mở sòng bạc mới, đi ra khỏi khu vực Tam Giác Vàng, không ngờ đến anh ta trực tiếp ném ra năm sòng ở Miến Điện, Lận Văn Tu càng lúc càng có thành ý, anh càng không yên tâm, nhưng người làm ăn, đặc biệt là những người làm ăn như bọn họ đây thì thứ xem trọng chính là tiền, anh nhướng mày, “Anh Lận muốn cho bao nhiêu.”

“Bao nhiêu?” Anh ta cười cười, “Tôi có một điều kiện.”

“Anh Lận cứ nói.” Tề Kiêu đoán được anh ta sẽ nói cái gì, chỉ là giờ vờ như không có chuyện gì mà lắng nghe.

Ánh mắt của Lận Văn Tu dời sang hướng Nam Nhứ, “Cô ấy.”

Thân thể Nam Nhứ bị Tề Kiêu giữ chặt hơi cứng khắc, mà cái tay đang đặt trên vai của cô bỗng dưng siết chặt. Sau đó người ở bên cạnh đột nhiên bật cười lên, hơi thở mát lạnh kia áp sát và cô, xoẹt qua giữa cổ của cô, ngửi ngửi hơi thở của cô, “Lận tiên sinh nhìn trúng Nam Nam rồi.”

“Không biết cậu Kiêu có đồng ý từ bỏ thứ yêu thích hay không.”

Tề Kiêu không trả lời anh ta, mà chỉ duỗi tay nắm lấy cằm của Nam Nhứ, xoay cô về phía mình, khóe môi anh chứa ý cười, “Anh Lận muốn em, còn em thì sao?”

Đôi mắt đen láy của anh đi vào đáy lòng của cô, Nam Nhứ biết anh tức giận, vô cùng vô cùng tức giận, nụ cười đó của anh dường như đang mắng cô, em là cái đồ khốn kiếp, trứng ngốc, ngu ngốc, thiểu năng, thậm chí, có thể là những từ ngữ càng khó lọt tai hơn chẳng hạn như đần độn, nhưng cô thì sao?

Cô hơi há miệng, không nói được một chữ nào. Cô nhất định phải rời đi, một là vì bảo vệ bản thân, hai là vì anh. Chỉ cần cô rời khỏi bên cạnh anh, sau khi thoát khỏi vây khốn cô nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ cách rời đi. Cho dù chỗ của Lận Văn Tu là hang hùm miệng hổ, cô cũng phải thử một lần, nếu không Tề Kiêu sẽ chỉ bị cô liên lụy.

Tề Kiêu cứ hung dữ nhìn chằm chằm cô như thế, lực trên tay cực lớn, nhéo lấy cằm làm cô rất đau, khoảng cách anh cách cô chỉ có vài cm, hơi thở của anh cứ như thế quanh quẩn giữa mũi, cô quen thuộc, là luồng gió lạnh lẽo trước khi anh bột phát.

Anh đột nhiên dùng lực trực tiếp xách cô từ trên ghế lên, Nam Nhứ giãy giụa, anh thu tay lại rồi cứ thế ném cô ra ngoài.

Giày cao gót dưới chân Nam Nhứ không vững, cô ngã nhào xuống đất, áo khoác rớt xuống, lộ ra cả bả vai bên ngoài váy, vùng cổ thon dài, và cánh tay mảnh mai trắng mịn.

Cô đang muốn bỏ dậy thì Tề Kiêu đã đi đến trước mặt cô, một cú đấm bay đến, cô nghiêng người tránh đi, cú đấm của anh rơi vào không khí, anh lại vung tay tới, cô vội vã giơ tay đỡ lấy, một tay khác chống xuống nền đất lập tức đứng dậy, bắt đầu trở tay đánh trả.

Tề Kiêu xuống tay rất mạnh, Nam Nhứ vốn dĩ chẳng phải đối thủ của anh, sau mấy hiệp cô đã liên tiếp bại trận. Tất cả người có mặt tại hiện trường đều nhìn ra được cậu Kiêu thật sự nổi giận, với độ hung tàn của những chiêu kia, người bình thường cũng đỡ không nổi một cú đấm của anh, đừng nói chi là cánh tay mảnh mai của người phụ nữ trước mặt, mỗi lần cô đỡ đòn, dường như đều có thể nghe thấy tiếng răng rắc của xương lúc bị đánh trúng.

Dưới chân Nam Nhứ đi giày cao gót 10 cm, bị anh tức giận vung cho một đấm vào bả vai trái, sức mạnh hung tàn này đã khiến chân cô bị trẹo, thân thể tức khắc ngả về phía sau, sau đó sau lưng có một bàn tay duỗi qua, vững vàng đỡ lấy cô, bàn tay của Lận Văn Tu đỡ ở sau lưng cô, anh ta đứng dậy đỡ cô đứng vững.

Tề Kiêu cắn chặt răng nhanh chóng rút súng ra, động tác rút súng lên đạn như nước chảy mây trôi, lập tức, miệng súng như hố đen trực tiếp nhắm thẳng về hướng Nam Nhứ.

“Em dám không?” Anh hỏi cô.

Nam Nhứ biết, cái gì cũng biết hết, cô đã hạ quyết tâm, dời ánh mắt về phía Lận Văn Tu ở bên cạnh, cô biết, lúc này nên đi đến bước đường đó rồi.

Lận Văn Tu nhìn thấy ánh mắt Nam Nhứ dời qua đây, biết rõ đề nghị của anh ta đã khiến cô dao động rồi, cô đang cầu cứu anh ta.

“10%.” Anh ta nói.

“Anh Lận, đây là Tam Giác Vàng, anh ở đây cùng tôi giành người ư?” Lận Văn Tu cho dù có thế lực đi nữa, tay cũng không duỗi đến Tam Giác Vàng được, đây là địa bàn của anh, người đến rồi, chẳng qua chỉ là cho anh thể diện mà thôi.

“Tôi là người làm ăn, không làm chuyện vi phạm pháp luật, việc này phải quyết định bởi Nam tiểu thư, nếu như cô ấy tình nguyện, năm cái sòng bạc ở Miến Điện, nhập 10% cổ phần, lợi nhuận một năm không chỉ có một chữ số, cậu Kiêu tất nhiên hiểu rõ, chắc hẳn ông Liêu cũng đang có ý này.”

“Anh Lận đã biết cô ấy là ai rồi nhỉ? Tôi sẽ không để cô ấy sống sót rời khỏi đây.” Anh nói vô cùng tàn nhẫn, mỗi một chữ đều giống như chỉ cần Nam Nhứ dám rời đi, anh nhất định sẽ lấy mạng của cô vậy.

“ Tam Giác Vàng là nơi có mấy thế lực vũ trang, cô ấy có thể nổi được sóng gió gì chứ.”

Nơi đây không quan tâm khu vực, quân đội sẽ không công kích, hơn nữa khu vực này cũng không đến lượt bên ta quản chế, chỉ cần không can thiệp đến cảnh giới an toàn của bên ta đây, đây đều là điểm giới hạn của ba nước Miến Điện, Việt Nam và Lào.

Ngay lúc này bên ngoài có người vội vã chạy vào, người chưa thấy đã nghe thấy tiếng, “Cậu Kiêu, chuyện gì đang xảy ra vậy.”

Anna chạy vào, đè khẩu súng trong tay của anh xuống, “Cậu Kiêu, Lận tiên sinh là khách.”

Đàn em của cô ta báo cáo với cô ta, Tề Kiêu và Lận Văn Tu đang vì Nam Nhứ mà xảy ra tranh chấp, cô ta vội vã chạy đến đây, tống người phụ nữ kia đi, vừa hay đúng ý cô ta, cô ta phải lửa cháy thêm dầu, “Nếu Lận tiên sinh đã mở lời rồi, cậu Kiêu, anh cứ đồng ý đi.”

Cô ta ghé sát bên tai anh, nhỏ giọng nói, “Thứ cậu Kiêu muốn là hợp tác, một người phụ nữ chẳng làm ăn gì được.”

Tề Kiêu bực dọc đẩy Anna ra xa, anh tiến lên trước vài bước đứng trước mặt Nam Nhứ.

Giơ tay lên nắm lấy cái cằm mượt mà của cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, nơi đó có luyến tiếc, cũng có âu lo, còn có sự kiên quyết không thể không buông tay. Chuyện đã đến nước này rồi, anh chỉ có thể mượn gió đẩy thuyền.

Anh lạnh nhạt bật cười, đẩy cô ra xa: “Cút.”

Nam Nhứ đi theo sau lưng Lận Văn Tu rời đi, phía sau có vệ sĩ của anh ta, cô từ đầu đến cuối luôn xoay lưng với anh, lúc rẽ ra khỏi nhà hàng, cô xoay đầu nhìn về phía anh, bốn mắt giao nhau, cô bỗng nhiên cảm thấy đau lòng vô cùng tận. Tuồng kịch vừa nãy, anh đã dùng hết toàn bộ kỹ thuật diễn xuất.

Tề Kiêu nhìn cô cho đến khi bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa.

Anna và Tang Kiệt cùng lúc tiến đến, “Cậu Kiêu.”

“Đi thôi.” Anh thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm lặng lạnh lùng.

Nam Nhứ đi theo phía sau Lận Văn Tu, lên lầu đi đến gian phòng của anh ta, anh ta phân phó đàn em lấy chút thuốc tan máu bầm đưa cho cô, thực ra Nam Nhứ không cảm thấy trên người có đau chỗ nào, tuy rằng đã xuất hiện những vết bầm xanh, nhưng thật sự không hề đau.

Tề Kiêu bảo Tang Kiệt lái xe, dẫn theo Anna cùng nhau đi đến chỗ ông Liêu.

Nói rõ chuyện vừa xảy ra, ông Liêu tất nhiên biết rõ người phụ nữ kia chẳng làm ăn được gì, nhưng đối với chuyện này ông ta cũng có chút không vui, song tin tức Lận Văn Tu đã đồng ý hợp tác khiến ông ta vô cùng vừa ý.

Lại cộng thêm có Anna và Tang Kiệt làm chứng, Anna lại đắp thêm vài câu nói dễ nghe, ông Liêu liền không còn so đo với việc Nam Nhứ rời đi nữa. Tề Kiêu bảo người báo tin cho thuộc hạ của Anna, mục đích chính là vì điều này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lận Văn Tu bảo đàn em đem hợp đồng tới để Tề Kiêu ký tên.

Nam Nhứ ngồi ở trên xe Lận Văn Tu, chiếc xe từng chút từng chút rời khỏi cái nơi địa ngục người ma không rõ này, ánh mắt cô nhìn về phía sau, cho dù không nhìn thấy Tề Kiêu, cô cũng muốn nhìn một lần.

Cô không có vui mừng vì được rời khỏi, mà là một cơn đau nhói từ trái tim ập đến.