Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 262: Chưa đến lượt cô đi mật báo



Lê Tiếu nhàn nhạt nhìn Vân Lăng: "Bằng không thì?"

Vân Lăng nghe vậy thì kinh ngạc đứng dậy, chân hất ngã ghế mây: "Thật à? Tại sao lại giúp tôi? Cô không sợ tôi trả thù?"

Hai vết súng ở cổ tay gã đều do cô và Thương Thiếu Diễn ban tặng.

"Tối qua anh dẫn theo hai mươi lính đánh thuê hàng đầu còn thất bại, giờ còn mặt mũi trả thù sao?"

Nói xong Lê Tiếu rời đi.

Vân Lăng ngây người, nhìn bóng lưng xa dần của Lê Tiếu, bỗng nhớ lại một chuyện.

Hội quốc tế có hai thành viên ẩn danh.

Một người là chủ sáng lập Hội quốc tế, còn lại là nhân vật K ẩn nấp trong toán lính đánh thuê.

Không ai biết K là kẻ nào.

Vân Lăng còn nhớ chính anh gã đã nói, nếu không phải K gặp sự cố thì vị trí Nhị thủ lĩnh của toán lính đánh thuê mãi mãi không đến lượt gã.

Thế thì... liệu cô gái này có phải một trong hai người đó không?

Có thể Lê Tiếu khiến Vân Lăng quá mức khiếp sợ, thế nên gã đã quên mất một việc.

Gã đăng nhập vào hệ thống ICC mà quên thoát rồi. ...

Nửa tiếng sau, Tả Hiên lại đưa Vân Lăng lên trực thăng.

Lê Tiếu đứng trước cửa sổ phòng khách, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, khóe môi nhoẻn nụ cười như có như không.

Người thuê: Thương **

Tiền hoa hồng: Hai trăm triệu

Mục tiêu: Thương Thiếu Diễn

Chú thích: Hành động thành công thì tiền hoa hồng tăng gấp đôi.

Hai chữ cuối tên người thuê bị ẩn đi theo quy tắc giữ bí mật, thế nên không hiện ra.

Nhưng họ này quá quen.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, Lê Tiếu từ từ xoay người, bỗng va vào lồng ngực ấm áp của Thương Úc.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh, sau đó lại nhìn ra sau anh: "Thu Hoàn đi rồi?"

"Ừ."

Thương Úc khoác vai cô cùng đứng trước cửa sổ nhìn hướng trực thăng lái đi, mày rậm khẽ nhướng: "Nói gì với anh ta thế?"

Lê Tiếu tiện tay đưa điện thoại cho anh: "Anh nhìn cái này xem."

Anh cầm điện thoại liếc qua rồi nhìn cô: "Hệ thống ICC?"

"Anh cũng biết sao?" Lê Tiếu kinh ngạc nhướng mày.

Thương Úc ấn mấy cái trên màn hình: "Lúc trước có thấy, em có từ đâu?"

Nghe vậy, Lê Tiếu bĩu môi hướng ra ngoài cửa sổ: "Vân Lăng cho em."

Dứt lời cô lại nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nhìn chỗ thông tin người thuê xem, cũng họ Thương, em đoán..."

Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc đã trả lại điện thoại cho cô, ánh mắt mang theo ý cười: "Đàm phán với Vân Lăng vì muốn tra thông tin người thuê giúp anh sao?"

Lê Tiếu liếc anh: "Không hoàn toàn là thế."

Quan trọng hơn là, cô muốn Vân Lăng ra mặt... đá Thương Phù văng khỏi Hội quốc tế.

Chẳng phải cô ta rất tự đề cao bản thân sao?

Vậy thì hãy thử nếm mùi vị rơi từ trên cao xuống.

Thương Úc nhếch môi, xoa đỉnh đầu cô, giọng quyến rũ dịu dàng: "Không cần phiền như vậy, về sau có thể hỏi thẳng anh."

"Hả? Anh biết là ai à?"

Thương Úc nắm tay cô dẫn về chỗ sofa, ngồi xuống rồi nói ra cái tên: "Cô của Thương Phù, Thương Quỳnh Anh, gia chủ tạm thời dòng thứ."

Lê Tiếu trợn mắt, đúng như những gì cô nghĩ.

Sở dĩ Thương Phù biết được hành động của toán lính đánh thuê, hết tám phần do người thuê Thương Quỳnh Anh đã nói cho cô ta biết.

Lê Tiếu lại nhìn thông tin người thuê hiện trên hệ thống ICC, híp mắt nói sâu xa: "Thế nên tối qua Thương Phù xuất hiện vì muốn mật báo cho anh sao?"

Đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu!

Anh lấy hòm thuốc trong ngăn kéo bàn trà, nhìn cô, cụp mắt, giọng trầm trầm: "Còn chưa đến lượt chị ta mật báo."

Ừm, cảm giác khó chịu biến mất rồi.

Lê Tiếu cong môi nhìn Thương Úc tháo băng trên cổ chân mình, nói sâu xa: "Lẽ nào Diễn gia đã sớm chuẩn bị mọi thứ?"

Anh chẳng hề ngạc nhiên với chuyện Thương Phù xuất hiện, giống như đã nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng người lấy lọ thuốc hình hồ lô màu xanh lá cây ra, nghe vậy thì ngẩng đầu, tay đỡ cổ chân cô, giọng nói mang ý cười: "Không hẳn là chuẩn bị mọi thứ, dù gì anh cũng vẫn cần bạn gái hỗ trở xử lý tay bắn tỉa."

Lời này nghe như đang trêu chọc cô vậy.

Nhưng Lê Tiếu không hề tin.

Tối qua, sự xuất hiện của đám Tả Hiên đủ chứng minh anh đã có kế sách vẹn toàn.

Dù cô không xuất hiện, mấy tay bắn tỉa trong núi cũng không trở thành nỗi uy hiếp.

Lê Tiếu tỉnh bơ dời mắt đi, nét mặt hơi xoắn xuýt.

Sớm biết vậy tối qua cô không đến rồi.

Giờ bản thân đã bị bại lộ, đoán chừng... Vân Lệ cũng sẽ sớm tìm đến thôi.

Ôi, phiền ghê!

Lê Tiếu nghiêng người dựa vào tay vịn sofa, đỡ trán buồn bực.

Chỉ một lát sau, tay cô chống trán trượt xuống, đổi lại thành chống cằm, cô nhìn Thương Úc thoa thuốc cho mình, bỗng trong đầu hiện lên một nghi vấn: "Phải rồi, tối qua Lạc Vũ nói, phía quốc lộ có ngăn tín hiệu nên điện thoại của họ không thông. Vậy của em thì sao? Lúc ở trong núi em thấy điện thoại vẫn có tín hiệu mà, chẳng phải anh cũng nhận được tin nhắn của em sao?"

Thương Úc ngẩng đầu nhìn sự hoài nghi trong mắt Lê Tiếu, ánh mắt sâu xa khó lường: "Tự nghĩ đi."

Lê Tiếu: "..." ...

Xế chiều, nhân lúc Thương Úc vào phòng sách xử lý công việc, Lê Tiếu gọi Lưu Vân đến hỏi nguyên do.

"Cô Lê, là thế này, điện thoại của lão đại và của cô đã được gắn thêm chip đề phòng ngăn tín hiệu. Thế nên tối qua ở trong núi chỉ có cô liên lạc được với lão đại thôi."

Lê Tiếu ngừng động tác uống trà: "Điện thoại tôi cũng gắn à? Chuyện lúc nào thế?"

Gần đây cô luôn đặt điện thoại bên mình, ngoại trừ lúc bỏ quên ở phòng thí nghiệm thôi.

Lưu Vân suy nghĩ cẩn thận rồi nhắc nhở: "Cô Lê còn nhớ lúc trước lão đại về từ Parma, đợi cô ba tiếng đồng hồ dưới tòa lầu thí nghiệm không?"

Qua bao lâu rồi nhưng Lê Tiếu có ấn tượng, cô gật đầu tỏ ý Lưu Vân nói tiếp.

Thấy vậy Lưu Vân ho khan: "Đêm đó cô về phòng ngủ, để lại điện thoại trên sofa phòng khách, sau đó..."

À, nhớ ra rồi.

Đêm đó cô để điện thoại ở phòng khách, sáng hôm sau mới phát hiện ba mẹ gọi bao nhiêu cuộc cho mình hỏi sao buổi tối không về nhà.

Lê Tiếu hiểu ra, cảm ơn Lưu Vân rồi đứng dậy đi đến cửa sổ.

Cô vuốt ve điện thoại, nhìn xa ra núi Nam Dương.

Dường như trong những lúc cô không biết, Thương Úc đã âm thầm làm rất nhiều điều vì cô.

Thể cô có thể làm được gì cho anh đây? ...

Ba giờ rưỡi chiều, Lê Tiếu nhận được tin nhắn của Liên Trinh.

Cô xem qua rồi nghiêng đầu nhìn Thương Úc: "Anh tính bao giờ cho đám Vân Lăng quay về?"

Thương Úc đang kẹp điếu thuốc híp mắt xem hồ sơ, nghe Lê Tiểu hỏi thì nhả khói, gạt tàn thuốc: "Nôn nóng à?"

"Không nôn nóng, em chỉ hỏi thôi."

Lê Tiếu lại nhìn điện thoại: "Phía phòng thí nghiệm hối em về, chi bằng chờ anh thả người rồi nhắn tin báo em?"

— QUẢNG CÁO —