Thế nhưng tâm tư muốn vào được biệt thự của Thương Phù đã định sẵn đá chìm xuống biển.
Nắng chiều rơi nghiêng, xua tan cái lạnh ẩm trong núi, ấm áp tỏa lan.
Dưới tán ô, Thương Phù nhìn Thương Úc, đánh giá cánh tay nâng ly trà của anh.
Cô ta rất quen mắt với khuy măng sét vàng lạnh kia.
Hôm đó chúng được mua lại với giá hai trăm triệu ở phòng đấu giá Venus.
Thương Phù cắn đầu lưỡi, nhìn nét mặt lạnh nhạt hời hợt của Thương Úc, khẽ cười: "Thiếu Diễn, măng sét kia..."
Còn chưa dứt lời, Thương Phù đã im lặng.
Cô ta nhớ ra rồi, đêm đó ở hội đấu giá Venus, Lê Tiếu cầm thư mời màu vàng, đó là ký hiệu hội viên cao cấp.
Mà măng sét đó nay lại xuất hiện trên người Thương Thiếu Diễn, đồng nghĩa...
Nghĩ đến đây, Thương Phù nhìn Lê Tiếu bằng ánh mắt sâu kín: "Người đấu giá tranh khuy măng sét với tôi là cô?"
Thương Thiếu Diễn chắc không bỏ ra hai trăm triệu để mua một cặp măng sét đâu.
Hơn nữa bình thường anh cũng không có thói quen đeo măng sét.
Cách giải thích đúng nhất là Lê Tiếu đối đầu với cô ta.
Lê Tiếu nhìn vẻ mặt bất mãn của Thương Phù thì nhíu mày: "Không được à?"
Thương Phù đưa tay che miệng, cười mỉa mai: "Đương nhiên được chứ, dùng tiền của Thiếu Diễn mua quà tặng cậu ấy, rất phù hợp với hành vi của trẻ con."
Lê Tiếu nheo mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bao giờ cô ta mới có thể sửa thói xấu tự phụ đây?
Thương Phù nhanh chóng ổn định lại, không xoắn xuýt về măng sét kia thêm, nhìn Thương Úc hỏi nhỏ: "Thiếu Diễn, tối qua cậu không bị thương chứ?"
"Vượt ranh giới đến biệt thự chỉ vì hỏi tôi chuyện này?" Thương Úc lười biếng liếc Thương Phù, giọng nói hời hợt lạnh lùng.
Ba chữ vượt ranh giới khiến Thương Phù đổi sắc mặt, cô ta mím môi không vui: "Đương nhiên không chỉ thế, tôi tới nhắc nhở cậu đừng lơ là cảnh giác, có thể lần này chỉ là mở đầu thôi."
Lê Tiếu nhìn Thương Phù không chớp mắt, một suy nghĩ kỳ lạ nhen nhóm trong đầu cô.
Giống như cô ta đến "quy hàng", tiết mục tình chị em thân thiết lấy giả làm thật, nhưng rõ ràng không hề đơn thuần.
Ban đầu cô ta là nhân vật khiến đám Lưu Vân như gặp phải địch thủ mạnh, nhưng từng hành động lại lộ rõ kẻ thiếu não.
Chẳng phải quá mâu thuẫn sao?
Lê Tiếu cụp mắt, hoài nghi.
Cô nhớ lại những lần tiếp xúc trước đó, cộng thêm các biểu hiện của Thương Phù.
Không thể phủ nhận, cô ta khiến cô vô hình trung coi thường, đồng thời lơ là cảnh giác.
Một người lòng dạ độc ác như lời đồn thật sự sẽ kích động thiếu suy nghĩ sao?
Thương Phù nâng tách trà nhấp một ngụm, không nghe được câu trả lời của Thương Úc nên liếc nhìn đối diện.
Thương Úc đang nghiêng người thì thầm gì đó với Lê Tiếu.
Hai người nói nhỏ, xung quanh có gió thổi nên Thương Phù không nghe rõ câu nào.
Cô ta mím môi nghiêng đầu, dường như không muốn nhìn thêm.
Nhưng ánh mắt nhìn như lơ là nhưng lại thầm đánh giá bày cục núi Nam Dương.
Mười phút sau, trực thăng đáp bên ngoài quốc lộ Bàn Sơn.
Thương Phù xuống trực thăng, đi thẳng đến chiếc Mercedes đỗ ven đường.
Cô ta lên ghế sau xe, nhìn người phụ nữ xinh đẹp, cười khẽ: "Cô Út, cô đợi lâu rồi."
Thương Quỳnh Anh vẫn ngồi đó xem tạp chí, nghe tiếng thì lật trang: "Có thu hoạch gì?"
Thương Phù nhếch môi: "Cậu ta vẫn không để cháu vào biệt thự. Nhưng vừa rồi lúc trực thăng tạt qua, cháu quan sát qua ống nhòm, bên kia của dãy núi Nam Sơn có một khe sâu, có thể là trụ sở bí mật của cậu ta."
"Chỉ thế thôi?" Thương Quỳnh Anh gấp tạp chí, thất vọng nghiêng đầu nhìn Thương Phù.
Thương Phù nhíu mày, mềm giọng trấn an: "Cô Út đừng gấp. Cô cũng biết trước giờ Thương Thiếu Diễn rất đa nghi. Nếu cháu làm liều quá, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cậu ta. Cô không thấy giờ rất tốt sao? Chỉ có để họ lơ là cảnh giác, mới càng lộ ra nhiều sơ hở. Lê Tiếu kia... chính là sơ hở lớn nhất hiện giờ của cậu ta."