Nhưng vì trò hề ở hiện trường bảo vệ, chủ đề mới của diễn đàn lại dấy lên một đợt tranh luận sôi nổi trong khuôn viên Đại học Y Nam Dương. Đương nhiên, hình tượng nữ thần mà Giang Ức cực khổ duy trì suốt bốn năm lập tức tan thành mây khói. Trong phòng giáo vụ, những công chức khác hiểu chuyện mà nối đuối ra ngoài khi Đoàn Nguyễn Huy dẫn theo ba người bước vào. Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa sạch sẽ, trên tường còn treo chữ viết "Học cao vi sư, đức cao vi phạm". Lê Tiểu đút hai tay vào túi quần jeans, từ từ đi theo Đoàn Nguyên Huy, thái độ lạnh lùng cứ như chuyện chẳng liên quan đến mình. Sau khi cửa phòng đóng lại, cô bước lên trước, ngồi xuống chiếc sofa một người.
Đoàn Nguyễn Huy hết cách nhìn Lê Tiếu, sau đó nói với Giang Úc đang hốt hoảng thận trọng và Lỗ Văn vẫn còn đơ người: "Hai người cũng ngồi đi." Lúc này Giang Ức đề phòng liếc nhìn Lỗ Văn rồi vội vã đi tới chiếc sofa một người khác ngồi xuống. Lỗ Văn từ từ tỉnh táo lại, thuận thế ngồi xuống chiếc sofa dài gần cửa, vuốt tóc rồi nhìn Đoàn Nguyên Huy: "Cho hỏi thầy là...?" Đoàn Nguyên Huy đan hai tay vào nhau, dựa vào góc bàn sau lưng: "Tôi là trưởng giáo vụ Đại học Y.
Tôi có nghe đại khái chuyện hôm nay.
Với hành động quấy rối hiện trường bảo vệ luận văn của cô, chúng tôi muốn đòi công bằng cho những sinh viên chịu ảnh hưởng." "Còn về biến cố gia đình cô, chúng tôi bày tỏ sự đáng tiếc và cảm thông.
Nhưng khi chuyện này chưa tra rõ, mong cô duy trì tỉnh táo." Lỗ Văn cũng chỉ là người phụ nữ chưa đến ba mươi, khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc và cách nói năng chững chạc của Đoàn Nguyên Huy, cô ta vô thức thu lại thái độ kiêu căng phách lối: "Giáo vụ Đoàn, chuyện trường học các người dạy ra sinh viên giỏi quyến rũ chồng tôi, tôi cũng cần một câu trả lời thích đáng."
Đoàn Nguyễn Huy xoa cằm, thái độ ôn hòa: "Điều này đương nhiên rồi.
Nếu là sinh viên vẫn còn ngồi ghế nhà trường mà thiếu đạo đức, thì trường chúng tôi quyết không trốn tránh trách nhiệm." "Vậy mời thầy nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?" Nghe thấy thế, Lỗ Văn thẳng người lại, đôi mắt hung tợn liếc nhìn Giang Úc. Nếu không phải do Giang Ức, hôm nay cô ta cũng sẽ không giống gã hề làm trò mất mặt trước giảng viên và sinh viên toàn trường. Đoàn Nguyễn Huy xoay người cầm ly giữ nhiệt trên bàn, xoa hai cái trong tay: "Không vội, chồng cô cũng sắp đến rồi." Lỗ Văn kinh hãi: "Các người báo cho chồng tôi sao?" Đoàn Nguyễn Huy không nói gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn Lê Tiếu, ánh mắt bất đắc dĩ. Đúng là có người báo cho chồng Lỗ Văn, nhưng...!không phải phía nhà trường. Lúc này Lê Tiếu đang làm gì nào? Cụ tổ này đang nhàn tản bắt tréo chân, cúi đầu nhắn tin WeChat cho Thương Úc. Từ lúc thêm WeChat tuần trước, cô và Thương Úc vẫn chưa hề liên lạc lại.
Sau phần thông báo thêm bạn trong khung trò chuyện là biểu tượng mỉm cười Lê Tiếu đã gửi đi. Lúc đó, cô chỉ gõ mấy chữ: Không vui... Nhưng chưa ấn nút gửi, cô lại cảm thấy hơi làm màu, dường như còn có cảm giác đang làm nũng. Lê Tiếu chau mày, nhanh chóng xóa hàng chữ rồi gõ: Diễn gia đang làm gì thế? Hình như mấy chữ này cũng không phù hợp, cảm giác như đang dò hỏi riêng tư vậy. Cuối cùng, sau ba phút viết rồi lại xóa, Lê Tiếu chẳng gõ chữ nào cả mà gửi emoji [hoa hồng tàn úa] đi. Gửi tin nhắn xong, Lê Tiếu chống trán, nhìn điện thoại không chớp mắt. Qua khoảng mười mấy giây, chuông báo điện thoại truyền đến, khung trò chuyện không còn là cô độc diễn nữa. Thương Úc: Chuyện gì thế?.