Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 341: Lưu Cương, làm quen với tên này một chút



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

- Thường tiên sinh, phòng của ngài đã được chuẩn bị xong. Ngài có muốn sử dụng liền bây giờ không?

Nhân viên phục vụ đã đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói một câu. Thường Thịnh lập tức gật đầu, còn hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Phi một cái, rồi dẫn Lý Dương rời khỏi.

- Khoan đã!

Triệu Phi đột nhiên vươn cánh tay. Thường Thịnh hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

- Triệu Phi, tôi cảnh cáo cậu đừng có gây sự chỗ này. Bằng không thì Triệu gia các người cũng không gánh nổi hậu quả đâu.

- Tôi đương nhiên không phải muốn gây sự. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, các người mướn phòng nào vậy, có thể cho tôi theo học hỏi một chút được không?

Triệu Phi nghiêng đầu, nở nụ cười nham hiểm. Lý Dương mặt nhăn lại. Cái tên Triệu Phi này thật là quá đáng đến nỗi muốn cho y một cái tát ngay.

- Triệu Phi, nghe nói gần đây cậu mắc nợ không ít. Nếu tôi cho Thường Phong đi Macao thì cậu nói kết quả sẽ như thế nào?

Ánh mắt Thường Thịnh lóe lên, vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng như cũ. Nhưng Lý Dương cảm thấy trong những lời nói này mang theo sát ý.

-Anh, mấy ngày nay em cũng thấy nhàn rỗi quá, cũng nên đi du lịch một chuyến. Macao chính là một nơi tốt đấy.

Thường Phong lập tức nói một câu. Ánh mắt Triệu Phi sa sầm lại. Lý Dương tuy rằng không hiểu ý bọn họ nhưng cũng có thể cảm giác sự uy hiếp đối với Triệu Phi.

- Thường Thịnh, anh giỏi lắm. Tôi không phiền anh nữa.

Nét mặt Triệu Phi lúc này lại thay đổi, nở nụ cười nham hiểm.

Thường Thịnh hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn Lý Dương đi. Vừa mới đi được vài bước thì Lý Dương đã bị Triệu Phi cản lại.

- Triệu Phi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Sắc mặt Thường Thịnh lại biến đổi, lần này có vẻ phẫn nộ vô cùng. Mặc dù Thường Thịnh không muốn làm mất mặt Triệu Phi nhưng nếu đối phương thật sự muốn làm quá thì Thường Thịnh sẽ không nể hắn.

- Không, Thường lão đại, anh đừng có nổi giận như thế. Tôi chỉ muốn làm người anh em đây cùng tâm sự mà thôi. Thường lão đại, anh không ngại chứ?

Triệu Phi cười hắc hắc. Sắc mặt Lý Dương càng lúc càng khó coi. Lưu Cương đã đến bên cạnh Lý Dương, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì Lưu Cương có thể cho tên này đo ván, dạy cho y một bài học.

- Triệu Phi, tôi nói một lần cuối. Đây là khách quan trọng của tôi.

Thường Thịnh chậm rãi quay đầu. Lý Dương là do y dẫn đến. Nếu bị tên Triệu Phi kia làm phiền thì về sau y không còn mặt mũi nào ở đây nữa. Triệu gia so với Thường gia thì mạnh hơn một chút nhưng không có nghĩa là Thường Thịnh y phải sợ tên Triệu Phi này.

- Tôi biết đây là khách quan trọng của anh. Tôi chỉ muốn làm quen thôi. Đi, người anh em, hai chúng ta đi “thân thiết” với nhau. Ui da!

Triệu Phi vừa nói vừa đụng vào Lý Dương nhưng chưa kịp đụng đến thì đã bị một bàn tay nắm chặt lấy, đầy ra ngoài. Cuối cùng tiếng kêu thảm thiết ấy là từ Triệu Phi phát ra.

Lưu Cương đã đứng ngay trước mặt Lý Dương. Sắc mặt Lý Dương cũng trở nên lạnh lùng. Những người khác thì đứng ngây cả ra, đặc biệt là Thường Thịnh, ngẩn người nhìn Lưu Cương.

- Lưu Cương, vị này cũng muốn làm quen với anh. Anh làm quen với anh ấy đi.

Đây là câu nói đầu tiên của Lý Dương khi vào đây. Nghe những lời này, Lưu Cương lập tức đi ngay, còn người khác thì càng ngẩn người.

- Không, Lý Dương tiên sinh, ngàn vạn lần đừng.

Thường Thịnh đột nhiên gọi Lý Dương lại, trên mặt còn có nét khủng hoảng làm cho Lý Dương cảm thấy nghi hoặc.

- Lý Dương, mọi người không nên động thủ. Chúng tôi quên nói cho mọi người biết là nơi này tuyệt đối không thể động thủ. Nếu động thủ ở đây thì coi như tiêu rồi.

Thường Phong chà chân xuống nền nhà, tâm trạng ảo não. Lý Dương im lặng nhìn bọn họ. Quy tắc không được động thủ hắn thật không biết. Nhưng nếu đã muốn động thủ thì Lý Dương không sợ cái gì cả.

A…a…!

Trên mặt đất, Triệu Phi lại kêu to lên. Nhưng Lý Dương vẫn chưa yêu cầu Lưu Cương dừng tay. Lúc này Lưu Cương đã muốn cùng y “thân thiết”. Bảo đảm phải nằm lại bệnh viện hai tháng.

- Tiêu rồi!

Thường Thịnh và Thường Phong có chút ngẩn người. Những người đi theo Triệu Phi vẫn còn sững sờ, có người đột nhiên kêu to lên:

- Hắn, bọn hắn dám đánh người. Mau gọi người tới.

Nghe bọn họ kêu như vậy thì sắc mặt của hai anh em họ Thường càng khó coi hơn. Thường Phong đột nhiên lắc đầu thật mạnh, lôi Lý Dương ra ngoài.

- Thường Phong, em làm cái gì vậy?

Thường Thịnh đột nhiên kêu lên một tiếng. Thường Phong quay đầu lại, nói nhanh:

- Anh, Lý Dương là do chúng ta dẫn đến. Có chuyện gì thì chúng ta chịu. Cậu ấy không quen biết ở đây, lại chẳng hiểu quy cũ. Trước đem cậu ấy rời khỏi đây, bằng không thì tiêu trong tay người của Triệu gia đó.

Lý Dương cau mày lại, nhưng hắn cũng không lo lắng quá nhiều. Những quan chức ở đây thì hắn không biết, nhưng có Lưu Cương ở đây thì những người này muốn giữ hắn cũng không có khả năng.

Thường Thịnh trên mặt lộ ra một tia do dự. Thường Phong xoay người lại muốn đi.

- Khoan đã, chúng ta đi ra đi. Lý tiên sinh, lần này thật sự xin lỗi ngài. Sau khi ra khỏi đây, ngài lập tức rời khỏi Bắc Kinh, tốt nhất là đến một nơi không ai tìm thấy. Chờ sau khi chúng tôi giải quyết xong chuyện này thì sẽ tìm ngài tạ lỗi.

Thường Thịnh cắn chặt răng, cũng đã bước theo tới. Người mới “thân thiết” với Triệu Phi là Lưu Cương lúc này đã trở lại.

- Thường Thịnh, Thường Phong, các người mang hắn đi thì biết có hậu quả gì không?

Khi còn chưa ra đến cửa thì phía sau truyền đến một tiếng kêu to. Thường Thịnh và Thường Phong đều dừng lại một chút, nhìn thoáng qua nhau nhưng cũng không ai để ý, tiếp tục tiến về phía trước.

Lý Dương cho dù có ngốc thì cũng hiểu ra được tại sao lại như thế này. Nơi này xem ra có quy định nghiêm khắc, không cho phép đánh nhau. Bằng không thì tại sao lúc trước bọn họ tuy hằn học với nhau nhưng không ai dám ra tay.

Còn nữa, nếu động thủ đánh nhau chắc chắn sẽ có sự trừng phạt nghiêm khắc. Xem sắc mặt của anh em Thường Thịnh thì có thể biết. Bọn họ trước hết bảo vệ cho mình, rồi bản thân bọn họ sẽ chấp nhận sự trừng phạt. Suy nghĩ đến điều ấy nên Lý Dương không muốn đi.

Lý Dương bình thường cũng rất biết kiềm chế, không muốn gây sự. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Sự tình đã đến nước này rồi thì Lý Dương tuyệt đối không e ngại gì cả. Lúc trước, đối diện với cái chết mà hắn còn dám cứu người. Còn việc này tại sao lại không?

- Thường tiên sinh, mọi người đừng nóng vội. Bọn họ là khiêu khích trước. Tôi tin rằng người chủ ở đây sẽ biết lí lẽ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Dương kéo ngược Thường Phong trở lại. Hắn giờ phút này có ấn tượng rất tốt với anh em họ Thường. Xảy ra chuyện họ đã không bỏ mặc mình thì làm sao mà mình lại bỏ họ đi được.

- Cái gì mà nói lí lẽ, mau đi khỏi đây đi.

Thường Phong lập tức lắc đầu, kéo Lý Dương ra ngoài. Nhưng mới vừa ngẩng đầu lên, mặt y đã tái nhợt.

Từ ngoài cửa bước vào một người khoảng ba mươi tuổi. Người còn lại khoảng hai mươi bốn, không kém tuổi Lý Dương bao nhiêu.

Đi phía sau hai người còn có sáu người mặc y phục bảo an.

- Hà….Hà thiếu!

Thường Phong môi hơi có chút run rẩy. Còn sắc mặt Thường Thịnh thì cũng tái nhợt theo. Những người đi theo Triệu Phi thì lộ vẻ tươi cười, cùng tiến đến khom lưng trước hai người mới vào.

- Hà thiếu, ngài tới thật đúng lúc. Nơi này có người quấy rối, còn đánh Triệu Phi trọng thương.

Một tên đứng ngang hàng với Thường Phong khoa chân múa tay với người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt nở nụ cười nịnh với người đàn ông ba mươi tuổi kia, còn chỉ chỉ vào Lưu Cương.

Lưu Cương lắc đầu tỏ vẻ không sao, còn Hà thiếu thì lại kinh ngạc nhìn Lưu Cương.

- Anh là ông chủ ở đây sao? Sự việc là như thế này…

Lý Dương cũng không quen biết Hà thiếu. Nhưng vẫn tiến lên đem chuyện vừa rồi cẩn thận nói qua một lần. Lý Dương không chú ý đến trong mắt Lưu Cương hiện lên nụ cười quái dị.

- Sự việc này là như thế nào?

Nghe Lý Dương tường thuật lại, Hà thiếu quay đầu lại hỏi cái tên vừa mới bước lên kể tội.

- Không phải, không phải như hắn nói đâu. Triệu Phi chỉ muốn làm quen với cậu ấy mà thôi nhưng không nghĩ đã bị tên đó đánh ngã ra ngoài. Nhưng cho dù là như vậy thì bọn họ đánh người là không đúng.

Gã thanh niên kể tội lắc đầu, nhìn Lý Dương và Lưu Cương với thái độ của một kẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Với thân thủ của Lưu Cương thì mọi người đều kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy phía sau Hà thiếu có đến sáu nhân viên bảo an thì không còn chút lo lắng nào cả. Lưu Cương cho dù có võ công thâm hậu thì cũng không có khả năng thoát khỏi nơi này.

- Như thế này thì tốt rồi. Người đâu, đến đó đi.

Hà thiếu gật đầu, sáu người bảo an phía sau lập tức đứng sát người hắn. Cái tên cáo trạng cùng với những tên đi theo Triệu Phi lộ vẻ đắc ý. Còn Thường Thịnh và Thường Phong thì sắc mặt càng tái nhợt.

- Đem toàn bộ bọn này ném ra ngoài cho tôi. Còn nữa, từ nay trở về sau không cho bọn chúng đến đâu nữa.

Hà thiếu đột nhiên chỉ tay vào cái tên cáo trạng cùng với tên Triệu Phi đang nằm trên mặt đất. Vài tên đang lộ vẻ tươi cười lập tức trở nên cứng đờ.

Không chỉ bọn họ mà ngay cả hai anh em họ Thường cũng ngây người ra. Sự việc diễn ra nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

- Hà thiếu, ngài có nhìn lầm không?

Cái tên cáo trạng kia lắp bắp hỏi. Sáu gã bảo an cũng chẳng biết như thế nào. Nhưng vẫn đi đến đám người trước mặt, dẫn từng tên một ra ngoài.

- Hà thiếu, đánh người là bọn hắn chứ không phải chúng tôi. Ngài nhìn lầm rồi.

Có tên còn cố gào lên. Tất cả trên mặt đều hiện vẻ kích động, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Khoan đã!

Hà thiếu đột nhiên khoát tay, sáu gã bảo an lập tức dừng lại. Những tên bị dọa đều thở nhẹ ra, sợ hãi nhìn Hà thiếu.

Hà thiếu chậm rãi đến trước mặt Triệu Phi. Triệu Phi bị Lưu Cương đánh cho thương tích không nhẹ. Cái miệng của gã đã bị lệch qua một bên nhưng vẫn cố nở nụ cười khó coi.

- Về sau nên nhớ kỹ một chút. Không phải ai cũng có thể tùy tiện cho cậu “thân thiết” được đâu. Hôm nay không phải tôi ra tay, chứ nếu không cậu còn thê thảm hơn. Mau cút đi!

Hà thiếu nói xong, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc. Ánh mắt Triệu Phi đột nhiên ngẩn ra, không đợi y phản ứng lại thì đã bị đám bảo an khiêng ra ngoài.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ