“Ừ, chuyện giải quyết xong rồi, cũng nên quay về rồi”
Ấn tượng của Diệp Khinh Vũ đối với Giang Ninh không tệ, người đàn ông thương vợ như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất yêu thích.
Hơn nữa, từ lời của Lâm Vũ Chân cô có thể nghe ra được Giang Ninh rất lợi hại!
“Vậy nếu chuyện còn chưa giải quyết, cô trở về như vậy, có biết hậu quả là gì không?”
Giang Ninh cười một tiếng tiếp đó nhìn Vương Vĩ, “Nếu chỉ là chết thì có thể tính là giải thoát, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?”
Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi lớn.
Diệp Khinh Vũ càng ngớ ra.
Cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vương Vĩ trắng bệch, khẽ nhíu mày cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Anh nói bậy gì thế?”
Vương Vĩ liền nói, “Chuyện chắc chắn giải quyết rồi, nếu không sao tôi lại đến đón Khinh Vũ về!”
“Không lẽ tôi lại hại cô ấy sao?”
Ngữ khí của anh có chút kích động, kéo tay của Diệp Khinh Vũ liền đi, “Khinh Vũ, chúng ta đi!”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Diệp Khinh Vũ đẩy tay Vương Vĩ ra, cô nghe ra giọng của Vương Vĩ có chút run rẩy, trước giờ anh không phải người như vậy, chuyện này rất có vấn đề.
“Vương Vĩ, anh nói thật với tôi đi, chuyện có phải chưa giải quyết, anh chỉ vì muốn lừa tôi về Thành Hải?”
Giọng của cô lập tức trở nên phẫn nộ.
Vương Vĩ cần răng: “Không có! Chúng ta nhanh về thôi!”
Anh muốn đi ra ngoài, lão Tam luôn đứng một bên giúp Lâm Văn đào đất khai hoang vừa bỏ cuốc xuống, lập tức chặn đường đi của anh ta.
Giang Ninh híp mắt, trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, lắc đầu.
“Cậu rất rõ, bây giờ mang Khinh Vũ về Thành Hải, cô ấy nhất định sẽ sống không bằng chết, cả đời này sẽ bị hủy hoại, không lẽ làm vậy lương tâm của cậu không đau Sao?”
Cơ thể Vương Vĩ run rẩy, cuộn chặt nắm đấm, mắt lập tức đỏ lên, đột nhiên bi phẫn thét lên.
“Vậy tôi có thể làm thế nào? Chúng muốn giết ba mẹ tôit”