Có người phụ nữ nào sẽ không bị chấn động, sẽ không xiêu lòng trước người đàn ông mạnh mẽ như Giang Ninh như vậy, đặc biệt là từng tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của hắn nữa.
“Ừ, em sẽ đi thu xếp. Vậy còn thư mò “Chị sẽ tự mình đưa qua”
Cao Á Lệ nói.
Giang Ninh tới rồi, cô ta đúng lúc cũng muốn gặp Giang Ninh một lần, còn muốn gặp người con gái có thể khiến cho Giang Ninh mê mẩn theo đuổi kia nữa.
Đồng thời, cô ta cần báo cáo rõ hơn về tình hình Thịnh Hải hiện nay với Giang Ninh, nói cho hắn biết mạng lưới quan hệ bên này, nói êm tai lấy ý kiến và đề nghị của Giang Ninh.
Bây giờ, mỗi một bước đi của nhà họ Cao đều rất quan trọng, không cho phép sai một bước nào, bằng không sợ rằng hai chị em bọn họ sẽ không thể gánh chịu nổi đâu.
Trong khách sạn, Lâm Vũ Chân vẫn đang chăm chỉ làm việc ở trong phòng.
Cô tới Thịnh Hải không thể nào để chơi được, mà là đến vì phát triển tập đoàn Lâm thị.
Trước khi quyết định được địa điểm trụ sở, cô chỉ có thể làm việc ở trong phòng sách của khách sạn.
Trong phòng khách, Giang Ninh năm nghiêng trên ghế sa lon, vui vẻ thanh nhàn, còn Tô Vân ngồi bên cạnh. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô bé gần như muốn thả lỏng chính mình.
Hai tay cô bé ôm lấy điều khiển từ xa, xem hoạt hình đang phát trên ti vi và cười ngặt nghẽo không ngừng.
Sau khi ra khỏi quán ăn Lão Thịnh Hải, bọn họ lại ăn một bữa chè và đồ ăn vặt, lúc này thoạt nhìn bụng Tô Vân như đang mang thai vậy.
“Lớn từng này rồi còn xem phim hoạt hình.”
Giang Ninh trừng mắt nhìn Tô Vân, có phần cặn lời: “Nên trưởng thành một chút đi.”
“Hì hì, anh rể, nếu em quá trưởng thành, em sợ anh không tiếp nhận nổi đâu.”
Mắt Tô Vân híp lại giống như hai mặt trăng khuyết, liếc nhìn Giang Ninh với chút khiêu khích: “Không tin, anh hỏi chị em xeml”
Giang Ninh khẽ hừ một tiếng, không thèm chấp nhặt với cô nhóc xảo quyệt này làm gì.
Hắn đương nhiên biết, Lâm Vũ Chân đơn thuần bây giờ hình như biết rất nhiều chuyện có liên quan đến nam nữ, cho dù rõ ràng chỉ là lý luận suông, không có kinh nghiệm thực tế.
Nhưng rõ ràng, những thứ lý luận suông đó đều là do Tô Vân tinh quái trước mặt này nói cho cô biết.
Hắn gặp qua rất nhiều người, ánh mắt sắc bén đến mức làm cho lính trinh sát hàng đầu thế giới cũng không thể nào giả vờ trước mình được, nhưng Giang Ninh vẫn thật không dám nói mình nhìn thấy được con nhóc xảo quyệt này.
Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, càng chưa nói là một cô gái chỉ nảy nở một nửa.
“Cốc cốc cốc.”
Có người gõ cửa.
Không đợi Giang Ninh ngẩng đầu, Tô Vân đã lao ra ngoài: “Là đồ ăn em gọi đã ship đến rồi sao?”
Cô bé còn chưa ăn nol Cửa mở ra, Tô Vân thoáng ngẩn người vì không nhìn thấy người mặc áo khoác màu vàng như trong mong đợi: “Chào chị, xin hỏi chị tìm ai?”
“Chào em, tôi tìm Giang Ninh, anh Giang.”
Cao Á Lệ khẽ gật đầu, mỉm cười nói.
Tin tức Giang Ninh vào ở trong khách sạn này cũng không che giấu với bên ngoài, Cao Á Lệ rất dễ dàng biết được: “Nhờ em thông báo một tiếng, tôi là Cao Á Lệ, là…
bạn của anh Giang”
Cô ta nhìn Tô Vân, nhìn rồi lại nhìn, lẽ nào người trước mắt này chính là người phụ nữ của Giang Ninh?
Nhìn… hình như còn rất trẻ, đã trưởng thành chưa?
Hóa ra Giang Ninh thích non mềm.
“ð”
Tô Vân ồ một tiếng rồi quay đầu nhìn Giang Ninh nằm trên ghế sa lon trong phòng khách: “Anh rể, tìm anh kìa!”
Cô bé nói xong liền kéo cửa ra, mời Cao Á Lệ bước vào, lại tự mình bò lên trên sô pha, tiếp tục xem phim hoạt hình của mình.
Cao Á Lệ thoáng ngẩn người. Anh rể à?
Cô gái này không phải rồi.
“Anh Giang.”
Cô ta đi vào phòng và cung kính cúi người khẽ gật đầu, đột nhiên có chút căng thẳng.
Trước khi tới đây, Cao Á Lệ nhiều lần tự nhủ với mình, không cần căng thẳng, không cần căng thẳng, càng không cần căng thẳng, khi Giang Ninh không thể hiện ra thực lực của mình thì không đáng sợ như vậy.
Nhưng khi thật sự đứng ở trước mặt Giang Ninh, Cao. Á Lệ vẫn căng thẳng, vẫn có chút sợ hãi!
“Sao cô lại tới đây?”
Giang Ninh vẫn không đổi tư thế, nằm nghiêng trên sô pha, trong tay bấm điện thoại, ngước mát liếc nhìn Cao.
> = 4 Dáng vẻ kia lại giống như đang nằm ở nhà mình, lười biếng mà nhàn nhã, nhìn thế nào cũng không thể liên hệ được với một cao thủ có một không hai chỉ cần một quyền giết chết một cao thủ kia!
Trong đầu Cao Á Lệ, Giang Ninh hình như đột nhiên tách ra làm hai, biến thành hai người vậy.
“Ngồi đi, không cần khách sáo.”
Cao Á Lệ “vâng” một tiếng, ngồi khép hai chân ở bên cạnh Giang Ninh, vẫn có vẻ hơi câu nệ.