Cao Á Lệ giúp mình chuyện lớn như vậy, còn muốn nói cảm ơn mình à?
Lâm Vũ Chân không khỏi bật cười.
“Chị Á Lệ, chị nói đùa à”
Lâm Vũ Chân ni hị giúp tôi chuyện lớn như vậy còn cảm ơn tôi, vậy tôi thành kẻ không biết xấu hổ à?”
Cao Á Lệ không giải thích thêm,——, `. 3 Cô ta kéo tay Lân Vũ Chân, nhìn cô gái thanh tú lại đơn thưần này mà dường như nhìn thấy mình lúc đầu, nhưng mình lúc đó, bây giờ dã sớm biến mất rồi Cô ta cũng hiểu rõ vì sao Giang Ninh lại quý trọng Lâm Vũ Chân như vậy, đổi lại là cô cô cũng sẽ làm vậy thôi.
“Về sau cô ở Thịnh Hải có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, nếu gặp rác rối gì lại càng phải nói với tôi, biết không?”
Cao Á Lệ nghiêm túc nói: “Chỉ cần là ở Thịnh Hải, tôi sẽ không để cho ai bắt nạt cô.”
“Cảm ơn chị Á Lệ”
Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, cảm kích nói.
Một bữa tiệc thu hoạch được rất nhiều, còn có thêm một người bạn khiến tâm trạng của Lâm Vũ Chân rất tốt.
Bữa tiệc kết thúc, hai chị em nhà họ Cao tiễn đám người Giang Ninh tới cửa, bọn họ vẫn có chút câu nệ. Dù sao.
tối nay xúc phạm Giang Ninh chính là tội chết đấy.
Cũng may, Giang Ninh cuối cùng còn không nổi giận, nhất định là thấy tâm trạng của Lâm Vũ Chân tốt nên mới bỏ qua cho bọn họ.
“Thật sự không ngờ anh lại là truyền kỳ của Thịnh Hải, tại hạ là truyên kỳ tỉnh Thiên Hải hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!”
Tô Vân chấp tay, học theo vai diễn giang hồ trong tỉ vi: “Ngày khác đến tỉnh Thiên Hải tôi, tôi sẽ chiêu đãi các người!”
Cao Bân mỉm cười, chắp tay trả lễ: “Cảm ơn truyền kỳ.
tỉnh Thiên Hải, có cơ hội tôi chắc chắn sẽ đến nhà thăm hỏi”
“Được rồi, không cần tiễn nữa”
Giang Ninh đứng trước cửa xe, quay đầu nhìn hai người: “Làm tốt chuyện của mình đi, cám ơn vì chuyện tối nay.”
Giang Ninh nói xong liền lên xe, đưa đám người Lâm Vũ Chân rời đi.
Hai chị em nhà họ Cao đứng ở cửa khách sạn, gió đêm phả vào mặt mà bọn họ vẫn cảm giác có chút không thật.
“Chị, anh Giang vừa nói cảm ơn chúng ta.”
Cao Bân hít sâu một hơi, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.
“Cảm ơn Vũ Chân”
Cao Á Lệ mỉm cười nói: “Thật là một cô gái lương thiện”
Cao Bân gật đầu.
Nếu không có Lâm Vũ Chân nói giúp với Giang Ninh, sợ rằng hai người bọn họ tới bây giờ cũng không biết nên làm gì.
“Căn dặn xuống, tất cả mọi người chú ý một chút, chỉ cần là nhân viên của tập đoàn Lâm thị đều phải dốc hết sức, bảo đảm an toàn cho bọn họ khi ở Thịnh Hải, hiểu chưa.
“Vâng, em biết.”
Cao Bân nhớ kỹ.
Đây mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu ta bây giờ!
Trở lại khách sạn, Lâm Vũ Chân nhảy cẵng hoan hô, vô cùng vui vẻ.
Sau khi đã tìm hiểu sơ qua về môi trường kinh doanh ở địa phương Thịnh Hải, trong lòng cô đã biết tập đoàn Lâm thị nên đi theo tuyến đường nào, dùng cách gì để tiến vào thị trường này, trong đầu cũng đã có kế hoạch sơ bộ.
“Chồng, bạn của anh thật tốt.”
Lâm Vũ Chân nói: “May nhờ có bọn họ giúp đỡ đấy. Em phải tìm lúc nào đó mời đám chị Á Lệ ăn cơm mới được.”
“Em vui là được rồi”
Giang Ninh mỉm cười nói: “Sau khi tập đoàn Lâm thị tiến vào Thịnh Hải, em cần gì về phương diện an toàn thì có thể trực tiếp nói với bọn họ, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ”
Hắn biết hai chị em nhà họ Cao đều là người thông.
minh, biết mình giữ bọn họ lại với mục đích gì.
Tin chắc sau khi trải qua lần này, bọn họ cũng biết chỗ nào nên nâng cao, chỗ nào nên cải thiện.
“Vâng!”
Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu: “Được rồi, em đi thay quần áo.
đây. Buổi tối còn xem Khinh Vũ diễn tập nữa!”
Buổi hòa nhạc của Diệp Khinh Vũ cũng sáp bắt đầu rồi.
Vương Vĩ đã bỏ hết công sức cho việc tuyên truyền tạo thế buổi hòa nhạc long trọng này, bây giờ đã bầu không khí cũng được thiêu đốt.